Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Anh Lén Lút Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 341: Anh Lén Lút Kim Ốc Tàng Kiều Chương 341: Anh Lén Lút Kim Ốc Tàng Kiều

Mỗi lần ra đường đều sẽ bị người khác chụp trộm bắt chuyện thực sự cảm thấy rất phiền.

Cùng lúc đó, trên sân bay có một người đẹp xinh đẹp mái tóc dài xuất hiện cách đó không xa. Bàn tay ngọc của cô ta nắm vali, đôi chân đẹp thon dài bước nhanh đi về phía này.

Người đẹp có mái tóc dài tuyệt đẹp, vẻ ngoài xinh đẹp làm người ta vừa ý, phấn hồng nhàn nhạt.

Dáng người cô ta rất nhỏ nhắn duyên dáng, đôi chân thon dài cân đối trắng nõn bước đi trên đôi giày cao gót phía dưới chiếc váy ngắn màu đỏ.

Hai cô gái gặp nhau, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, bước nhanh ôm lấy nhau thật chặt.

Thân hình mềm mại dán chặt thân hình mềm mại, làn da trắng tuyết gần làn da trắng tuyết, bộ ngực kiêu hãnh cũng bị ép chặt vào nhau.

Cảm nhận hương thơm cơ thể mê người của đối phương.

Trán chạm vào nhau, mái tóc rối bù, họ nhìn chăm chú vào mắt đối phương thật dịu dàng, trong sâu thẳm con ngươi tràn đầy tình yêu.

Hạ Tiểu Bạch nhìn cái miệng hồng hào nhỏ nhắn đang nhếch lên đó của Sở Thu Hi, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên…

Nếm qua lại hương thơm ngọt ngào lâu ngày không gặp. Mùi vị hạnh phúc tràn ngập.

Sở Thu Hi chỉ hôn nhẹ cô một lúc rồi tách ra khỏi cô, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt hơi hé mở.

Lè lưỡi như lan nhỏ giọng nói: “Ở đây nhiều người, về nhà rồi nói sau.”

Hạ Tiểu Bạch có chút miễn cưỡng ôm lấy vòng eo mềm mại của Sở Thu Hi: “Thật sự quá nhớ em~Thu Hi…”

Khuôn mặt mềm mại nũng nịu của Sở Thu Hi cọ vào khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch: “Em cũng rất nhớ anh.” Mới chậm rãi lùi về sau mấy bước tách khỏi Hạ Tiểu Bạch.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập ý cười ngọt ngào, chuyến bay kéo dài 12 tiếng cũng không khiến mặt mày cô ta nhuốm mệt mỏi.

Viền váy theo chuyển động của đôi chân đẹp thon dài tung tăng nhảy về trước của cô ta, sôi nổi lại sống động.

“Đúng rồi, Hạ Tiểu Bạch, giúp em cầm vali đi.”ヾ(????)?~

Hạ Tiểu Bạch cũng thản nhiên mỉm cười: “Có thể giúp Thu Hi cầm đồ, anh rất vinh hạnh.”

Dọc theo đường đi.

Trong lòng Hạ Tiểu Bạch có tính toán, Diệp Lâm còn đang ở nhà làm nũng.

Nếu bây giờ dẫn Thu Hi về nhà sợ rằng sẽ sinh ra rất nhiều chuyện phiền phức.

“Thu Hi, có một khách sạn rất đẹp ở thành phố Tân Hải, chủ đề phòng bên trong rất là lãng mạng.”

“Hay là chúng ta qua đêm ở đó như thế nào?”

Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch, không có hứng thú nói: “Khách sạn tất nhiên không được, bây giờ có nhiều chụp lén như vậy.”

“Em không muốn trở thành nhân vật chính trong video đâu.”

“Hay là dẫn em đến nhà người chú kia của anh đi.”

Hạ Tiểu Bạch chần chừ một lúc, hơi do dự: “Thật ra thì cảnh đêm của khách sạn đó thật sự rất đẹp.”

“Chúng ta chỉ cần dựa sát vào nhau thưởng thức cảnh đêm nhất định rất lãng mạn.”

“Cảnh đêm của thành phố Tân Hải thật sự rất đẹp, khách sạn không chỉ có thể nhìn xuống cảnh đẹp thành phố, thậm chí có thể nhìn thấy biển khơi ngoài xa”

“Nếu may mắn còn có thể nhìn thấy〖Nước Mắt Xanh〗xinh đẹp trong truyền thuyết.”

Sở Thu Hi xòe bàn tay ngọc: “〖Nước Mắt Xanh〗có xinh đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng Tiểu Bạch nhà em, tối nay em chắc chắn sẽ ăn anh.”

Đầu ngón tay mảnh mai của cô ta nâng cằm Hạ Tiểu Bạch lên, bất kể hình bao nhiêu lần đi nữa thì đường nét khuôn mặt hoàn hảo của cô đều là kiểu xinh đẹp xuất trần.

Khóe mắt chân mày đó đều có thể mê hoặc người đời, đôi môi anh đào mỏng khẽ hé mở, dường như có thể quyến rũ tất cả mọi người trên thế giới.

“Tiểu Bạch~anh có biết mấy ngày này em thèm ăn anh đến mức đã có chút không nhịn được rồi.”

“Thật sự, thật nhớ thật nhớ mỗi một tấc của anh mà em đã thưởng thức, cho nên tối nay chúng ta phải…”

“Với lại, sao em cảm giác hình như anh không muốn để em đến nhà người chú kia của anh.”

“Sẽ không nói với em, anh lén lút kim ốc tàng kiều đi.”

“Cho nên mới không dám dẫn em về nhà.”

“Đúng rồi, em còn nhớ anh có một cô em họ xa xinh đẹp hay kiểu tương tự.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch lấm tấm những giọt mồ hôi lóng lánh, có chút luống cuống nói lắp bắp.

“Quả thật có chuyện như vậy.”

“Nhưng mối quan hệ giữa anh và em ấy cũng chỉ khá thân thiết mà thôi.”

“Tuyệt đối không phải kiểu quan hệ đó.”

Đôi mắt như nước mùa thu của Sở Thu Hi nhìn chăm chú vào Hạ Tiểu Bạch đang hoảng loạn.

Mày liễu của cô ta hơi nhíu lại: “Tiểu Bạch, em cũng không có nói anh và em ấy có quan hệ bất chính gì mà, anh khẩn trương như vậy làm gì.”

“Không biết là vì lương tâm cắn rứt, hay bắt kẻ gian chột dạ đi?”

“Cái gì mà bảo em ở khách sạn, còn muốn xem nước mắt xanh! Chẳng qua là gạt người, không muốn để cho em và em ấy gặp mặt mới là thật sự đúng không?”

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch lau đi những giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống cằm, cười khanh khách lấy lòng nói.

“Anh… Anh khẩn trương sao? ! không có đâu.”

“Chỉ là ánh nắng quá mạnh, chảy mồ hôi.”

“Thu Hi không muốn xem cảnh đêm thì bỏ đi, chúng ta vẫn nên đi về trước.” Cô kéo vali của Sở Thu Hi đi về phía trước.

Sở Thu Hi cũng đi cạnh anh, nghiêng đầu nở nụ cười hài hòa trên mặt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment