Diệp Lâm nghe lời này của Hạ Tiểu Bạch, cả người trực tiếp sững sờ tại chỗ, bạn gái anh Tiểu Bạch sắp về tới!
“Anh… Anh nói thật sao?”
Hạ Tiểu Bạch chăm chú nhìn Diệp Lâm, nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc lên chạm vào đỉnh tóc mượt mà của cô ta: “Trưa nay anh sẽ đi đón ở sân bay.”
“Cho nên kính nhờ Diệp Lâm, sau khi bạn gái anh đến, cũng đừng làm nũng ôm ôm ấp ấp anh giống như trước.”
“Anh sợ Thu Hi sẽ hiểu lầm.”
Diệp Lâm trực tiếp chui đầu vào trong ngực Hạ Tiểu Bạch: “Không muốn, mới không muốn.”
“Em biết anh Tiểu Bạch sớm hơn cô ta, dựa vào cái gì mà không thể ôm ôm ấp ấp với anh.”
Miệng anh đào của Hạ Tiểu Bạch có chút bất lực thở dài.
Xoa nhẹ mái tóc quyến rũ của cô ta: “Tiểu Diệp Lâm ngoan nhé, được không, đừng cáu kỉnh.”
Diệp Lâm bỗng nhiên ngồi dậy, hôn lên đôi môi đỏ anh đào nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Bạch.
Mất nửa phút mới bị Hạ Tiểu Bạch đẩy ra, đôi mắt to của cô ta đẫm nước mắt.
“Bạn gái anh sẵn lòng làm gì với anh, em cũng có thể, em trưởng thành cũng rất tốt.”
“Dáng người cũng không tệ chút nào.”
Hạ Tiểu Bạch hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp như bông tuyết của cô hiếm khi nghiêm khắc nhìn Diệp Lâm: “Được rồi, nháo đủ chưa.”
“Em mới bây lớn, nghĩ những thứ này làm gì, nếu muốn, lên đại học đi rồi lại nói!”
Diệp Lâm mím môi anh đào nhỏ nhắn, nước mắt trào dâng trong hốc mắt: “Anh hung dữ với em!”(??ˇ?ˇ??)
“Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng hung dữ với em, bây giờ anh lại hung dữ với em vì một người phụ nữ bên ngoài.”???????????
“Quả nhiên, hoa nhà không có hương hoa dại, thỏ không ăn cỏ cạnh hang đi!”
“Uổng công em ngày nào cũng làm sữa đậu nành, nấu cơm cho anh ăn, còn giúp anh giặt quần áo, việc nhà cũng đều là em làm.”
“Em phải nói cho chú Văn Hải nghe anh bắt nạt em.”
Nói xong trực tiếp chạy về phòng, mạnh mẽ dùng sức đóng cửa lại.
Phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Rầm.”
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch che trán không khỏi có chút nhức đầu, ngã xuống ghế sô pha.
Cô gọi điện cho thằng nhóc Diệp Tử Hiên, bảo cậu về xoa dịu tâm trạng Diệp Lâm một chút.
Lúc này Diệp Tử Hiên đang cùng đám A Vĩ, Bân Bân đại sát tứ phương.
Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể tạm thời tạm biệt hai người bạn đồng giới.
Suy cho cùng, vấn đề của chị gái quan trọng nhất.
Vào buổi trưa.
Diệp Tử Hiên cũng đã về nhưng Diệp Lâm vẫn trốn trong phòng không muốn ra ngoài.
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể tới sân bay đón Sở Thu Hi trước.
Lúc gần đi còn dặn dò Diệp Tử Hiên: “Để mắt tới chị em.”
“Đừng để cho em ấy làm chuyện gì ngu ngốc.”
Diệp Tử Hiên nhún vai: “Em biết rồi, tính khí chị gái em, em biết rõ.”
“Qua vài ngày nữa cũng sẽ hết giận thôi.”
“Đúng rồi anh Tiểu Bạch, bữa trưa em còn chưa ăn đâu, có chừa lại không?”
Diệp Tử Hiên vỗ bụng“ọc ọc ọc” mỉm cười nói.
Hạ Tiểu Bạch tức giận liếc nhìn cậu: “Trong tủ bếp có mì ăn liền, tự mình lấy đi nấu đi.”
Diệp Tử Hiên làm ra vẻ nôn ói: “Mấy ngày nay luôn ăn mì gói, bánh mì với đám A Vĩ và Bân Bân ở quán cà phê internet, đều ăn đến ói rồi.”
“Còn tưởng rằng về đến nhà sẽ có thức ăn nóng hổi không tệ, hây.”("▔□▔)
Trong khi nói vẫn đi đến bếp lấy ra tô mì bò ngũ vị mở ra đổi nước sôi vào.
Diệp Tử Hiên tò mò hỏi: “Đúng rồi, anh Tiểu Bạch, bạn gái anh~có đẹp như anh không?”
“Chị ấy không ngại dáng vẻ nữ tính của anh sao?”
Hạ Tiểu Bạch đắc ý khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã tràn đầy kiêu ngạo: “Bạn gái anh đương nhiên xinh đẹp.”
“Không chỉ là thiên kim tiểu thư, còn là hoa khôi số một của trường.”
“Không chỉ có dung mạo nổi bật mà còn có dáng người thon thả, một người nhiều tài năng.”
Diệp Tử Hiên cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch mặt đầy hôm mộ.
Bạn gái trắng đẹp giàu, có thể nói là mơ ước của các chàng trai.
“Anh Tiểu Bạch, lúc nào đó anh cho em vài chiêu đi, đợi khi em vào đại học có thể tán được một cô bạn gái là hoa khôi trắng đẹp giàu.”
Hạ Tiểu Bạch… Chẳng lẽ nói với cậu: Nếu luyện kỹ năng này trước tiên phải…
“Sức hấp dẫn cá nhân, em không học được.”
Cảnh vật thay đổi…
Sân bay quốc tế lớn nhất thành phố Tân Hải, một bóng người màu xanh đứng trong sảnh chờ khiến mọi người nhộn nhịp liếc nhìn.
Dáng người thon dài uyển chuyển của cô, vẻ đẹp như tiên rung động lòng người, toàn thân toát ra khí chất thanh tao cổ điển đầy không thể xâm phạm.
Mái tóc đen tuyền bồng bềnh dài đến eo bồng bềnh, làn da trắng như tuyết, đôi chân đẹp thon dài, tổng thể có thể nói vẻ ngoài hoàn hảo.
“Thật là một cô gái xinh đẹp! Đây là ngôi sao lớn sao?”
“Không thể nào, trong nước không có ngôi sao nữ nào xinh đẹp như vậy.”
“Muốn sang bắt chuyện không!”
“Bỏ đi, người đẹp như vậy cũng không phải chúng ta có thể chinh phục, nhất định là chim hoàng yến của người giàu bao nuôi.”
Hạ Tiểu Bạch đã quen với những lời đoán bừa này, vội ra ngoài không nhớ đội mũ cón có đeo khẩu trang.
------
Dịch: MBMH Translate