Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347: Cuộc Gọi Của Bố

Chương 347: Cuộc Gọi Của Bố Chương 347: Cuộc Gọi Của Bố

"Chiếc quần......dễ thương quá ! Còn có in hình chú lợn con Peppa trên đó"

"Tiểu Bạch, trước đây em chưa từng thấy anh mặc đồ lót dễ thương như vậy bao giờ."

"Đồ lót của anh về cơ bản là màu trắng tinh !"

Hạ Tiểu Bạch... trong lòng anh thầm kêu lên “không xong rồi”, chiếc quần mà anh mang trên người vẫn là chiếc mà Lý Tư Tư tạm thời đưa cho anh.

Nếu như để cô ấy biết tối qua mình và Lý Tư Tư cùng tắm trong một bồn tắm thì toi rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Bạch, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

"Nói đi, trả lời em."

"Đừng nói với em đó là của anh đấy nhé."

"Trong ấn tượng của em, anh không thích mặc những bộ đồ kiểu con gái dễ thương như thế này."

Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay móc vào mặt, nhìn ánh đèn ở một bên.

"Nếu anh nói đây là chuyện ngoài ý muốn thì em có tin không?"

"Thật ra đây là người khác cho anh mượn để mặc.”

Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch, dáng vẻ dường như không giống như là đang nói dối.

"Là của Diệp Lâm sao ?"

"Không phải..........."

“Chẳng lẽ anh còn giấu cô gái xinh đẹp nào mà không nói cho em biết sao !!!!”

"Thu Hi, đừng kích động, là hàng xóm ở bên cạnh, có quen biết với bố anh."

"Tối qua anh ra ngoài quên không mang theo chìa khóa, đúng lúc Diệp Lâm ra ngoài đi chơi với bạn thân không về."

“Anh ở nhờ nhà đối phương một đêm, lúc đi tắm không có quần áo để thay nên chỉ mượn quần áo của cô ấy mà thôi.”

"Chỉ đơn giản như vậy........... "

Sở Thu Hi sờ cằm, nghiêm túc nhìn Hạ Tiểu Bạch, trầm tư một lúc, cô cũng không có lý do để phản bác.

Chỉ có thể lựa chọn tin tưởng............miễn là cuộc sống có thể trôi qua

“Được rồi, tạm thời em sẽ tin lời anh nói.”

“Nếu như để em phát hiện anh nói dối, ha ha, em chỉ có thể chuẩn bị đạo cụ hầu hạ anh thôi.”

"Đừng mà !" Hạ Tiểu Bạch nghe đến hai chữ "đạo cụ" này, thì cảm thấy toàn thân run lên, tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Hơn nửa giờ sau.

Hai người tắm xong đi ra, giống như hai đóa phù dung đua sắc nổi trên mặt nước, cả hai đều thay chiếc váy ngủ vải voan mỏng kèm theo cảm giác mờ ảo.

Hạ Tiểu Bạch không thể chờ đợi được nữa ôm Sở Thu Hi vào lòng, chà chà.

Sở Thu Hi ngượng ngùng nhìn người đẹp trước mặt đang động tay động chân với mình.

Rõ ràng là xinh đẹp như tiên nữ, toàn thân toát ra tiên khí không nhuốm bụi trần, như thể anh đã nhận được sự ưu ái và yêu thương lớn nhất từ ​​Tạo hóa.

Nhưng tư tưởng thì lại không khác gì so với đám con trai đê hèn.

"Người phụ nữ như anh ! Rõ ràng là thuần khiết xinh đẹp như vậy, nhưng trong đầu lại tràn ngập đủ loại ý nghĩ hạ lưu."

Hạ Tiểu Bạch cũng là mặt dày, dung nhan thanh nhã tuyệt trần nở nụ cười khuynh thành.

“Chẳng lẽ em chưa từng nghe câu [Người có tướng mạo xinh đẹp thì rất nhiều nhưng tâm hồn thú vị thì nghìn người có một] sao?

Ngay lúc Hạ Tiểu Bạch đang chuẩn bị tiếp tục hành động thì điện thoại trên bàn reo lên.

Hạ Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, lúc anh đang định hưởng thụ người đẹp thì lại gọi điện thoại đến.

Sở Thu Hi vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình: "Xem thử là ai gọi đến. Nếu như không có chuyện gì thì nhanh chóng cúp máy đi."

Hạ Tiểu Bạch cầm lấy điện thoại nhìn xem, cả người sửng sốt, vội vàng ngồi dậy.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đôi lông mày lá liễu của Sở Thu Hi hơi cau lại hỏi: "Ai vậy?"

Hạ Tiểu Bạch cẩn thận dè dặt nói: "Là bố của anh!"

"Bình thường anh và ông ấy chỉ nói chuyện mấy câu trên Weixin. Sao muộn như thế này rồi mà ông ấy còn gọi điện thoại cho anh nhỉ ?"

Sở Thu Hi tươi cười ôm lấy cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch: "Thì ra là bố chồng của em."

"Mà này, anh đã nhắc đến em với ông ấy chưa?"

"Ờ... Có nhắc đến, nói với ông ấy là anh đã có bạn gái, nhưng không nói với ông ấy rằng chúng ta đã sống chung với nhau."

Sở Thu Hi nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ bố anh rất hung dữ sao? Ông ấy rất nghiêm khắc với chuyện hôn nhân của anh ?"

Hạ Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Bỏ đi, chuyện nhà bọn anh em không biết đâu"... Chẳng lẽ còn phải nói với Sở Thu Hi rằng đến bây giờ bố mẹ của anh vẫn chưa biết con trai họ đã biến thành con gái sao.... .

Sở Thu Hi phồng má: "Anh không nói cho em cũng không sao, nhưng mà bố em rất hung dữ đó ~"

“Đến lúc đó khi chúng ta gặp phụ huynh, phải chuẩn bị tốt về mọi mặt”.

Hạ Tiểu Bạch nhìn ánh mắt lo lắng của cô: "Đáng sợ như vậy sao?"

Nói xong anh liền trả lời điện thoại.

Sở Thu Hi cười ha ha nói: "Đến lúc đó anh sẽ biết."

Chẳng bao lâu, trong điện thoại vang lên giọng nói có chút tang thương của bố anh: "Alo, Tiểu Bạch à ? Con ngủ chưa ?"

Càng như vậy Hạ Tiểu Bạch càng cảm thấy có lỗi với bố mình, anh không còn khả năng nối dõi tông đường cho nhà họ Hạ nữa.

Anh là đứa con duy nhất trong gia đình.

"Bố, muộn thế này rồi mà bố còn gọi điện thoại cho con, ở nhà có chuyện gì sao ? Mẹ có khỏe không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment