Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Đút Cho Em

Chương 351: Đút Cho Em Chương 351: Đút Cho Em

Diệp Lâm nhận được câu trả lời của Hạ Tiểu Bạch, cảm thấy không còn chút sức lực nào, cứng đơ tại chỗ.

Cô cúi thấp đầu, cực kỳ tủi thân, nước mắt chực chờ trên bờ mi.

Rồi từng giọt nước mắt bắt đầu rơi trên mặt bàn.

Sở Thu Hi cũng không ngờ cô em chồng sẽ khóc, cũng cảm thấy mình có hơi quá trớn nên vội vàng an ủi.

"Em chồng à, hay là thế này đi.”

"Chị quen biết rất nhiều thiếu gia giàu có nhiều tiền, để chị giới thiệu cho em mấy người vừa đẹp trai vừa có tiền nhé.”

Hạ Tiểu Bạch cũng ra sắc nháy mắt ra hiệu cho Diệp Tử Hiên để cậu ra an ủi bà chị mình.

Diệp Tử Hiên thở dài, cậu cũng không cho rằng bà chị mình dễ khóc như vậy, chắc là đang giả vờ.

Nhưng cậu ta cũng chỉ có thể lại gần Diệp Lâm rồi đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô.

"Bà chị à, hay là để em giới thiệu cho chị mấy anh đẹp trai nha.”

"Chị xem tên……..Bân kia…….” Cậu ta còn chưa dứt lời.

( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿  ̄///) một cú trời giáng!

"Chát. "

Diệp Lâm hung hăng cho cậu ta một bạt tay, không hề để lại dấu tay.

Diệp Tử Hiên che gương mặt đau đớn nhìn Hạ Tiểu Bạch, biểu thị không còn cách nào. ╮(╯_╰)╭

Hạ Tiểu Bạch... ... Bây giờ Hạ Tiểu Bạch cũng muốn cho tên khốn này một bạt tay. (▼ 皿 ▼#)

Sở Thu Hi cũng chỉ có thể đi qua xoa đầu cô an ủi: “Được rồi, được rồi.”

"Diệp Lâm ngoan nào.”

“Chị không cố ý chọc giận em, nhưng chị cũng không thể rời khỏi Tiểu Bạch được.”

"Thật xin lỗi."

Diệp Lâm đưa tay nhỏ lên dụi mắt rồi nhìn thoáng qua Hạ Tiểu Bạch một cái, sau đó hất tay Sở Thu Hi ra rồi chạy về phòng trực tiếp đóng cửa lại.

Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi cũng chỉ có thể nhìn nhau một cách bất đắc dĩ.

Sở Thu Hi nói: “Anh đi dỗ em chồng đi…..”

Hạ Tiểu Bạch: “Em không ghen?”

Sở Thu Hi phồng má: "Tất nhiên là em ghen rồi, tuy em là một người phụ nữ hay ghen nhưng em cũng sợ Diệp Lâm sẽ làm chuyện dại dột..”

Hạ Tiểu Bạch bưng một chén cháo yến mạch mới nấu đến phòng Diệp Lâm.

Lúc đi ngang qua Diệp Tử Hiên còn hung hăng đạp cậu ta một cái: “Đều tại cậu.”

Diệp Tử Hiên cố nén đau đớn, nghĩ thầm trong lòng: Rõ ràng là anh bắt cá nhiều tay mà. ╮( ̄⊿ ̄)╭)

Cậu ta nhìn đôi chân trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, cảm thấy thật ra có bị anh giẫm một cái cũng không lỗ.

Hạ Tiểu Bạch đến gõ cửa phòng Diệp Lâm nhưng không có phản ứng.

Anh thử nhẹ nhàng mở cửa phòng, cũng không có khóa.

Diệp Lâm đang rút người trong chăn.

Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể đóng cửa lại, ngồi xuống bên giường.

"Diệp Lâm ngoan, mở chăn ra nào.”

Diệp Lâm xốc chăn lên làm lộ ra cái đầu nhỏ, gương mặt xinh đẹp tức giận nhìn anh.

"Hừ, anh đi với bạn gái anh đi, không cần để ý tới em.”

"Anh Tiểu Bạch đáng ghét nhất.”

“Em ghét anh Tiểu Bạch.”

Hạ Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Sao anh có thể bỏ mặc em được.”

"Từ nhỏ đến lớn em muốn cái gì anh đều cho, có từ chối bao giờ?”

“Sau này anh và Thu Hi kết hôn thì tụi anh vẫn sẽ yêu thương em.”

"Chị dâu của em sẽ thương em giống như anh, có thêm một người yêu thương em không tốt sao?”

Hạ Tiểu Bạch trải qua một phen vừa ôm lẫn dỗ dành mới miễn cưỡng dỗ được Diệp Lâm.

Cô dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt và nói: “Anh nói đó, anh cũng sẽ yêu em.”

Hạ Tiểu Bạch trong cảm thấy rất bất lực, cũng chỉ có thể dỗ dành lừa cô, nhẹ nhàng nói :

"Anh thề anh nhất định sẽ yêu em, nếu không thì JJ của anh tùy ý em xử lý."

Diệp Lâm ngại ngùng đỏ mặt, ánh mắt nhìn xuống phía dưới của Hạ Tiểu Bạch.

Đôi lông mày lá liễu của cô hơi cau lại.

Vẫn là bình thường như vậy..... Trong lòng cô cũng nghi hoặc.

Anh Tiểu Bạch sao lại không có chút động tĩnh gì nhỉ? Chẳng lẽ là vì quá nhỏ sao?

Trong ký ức gần đây của cô, anh Tiểu Bạch thực sự không hề có kiểu động thái đó đối với mình.

Diệp Lâm cũng gãi gãi cái đầu nhỏ, vẻ mặt đáng thương nhìn Hạ Tiểu Bạch, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, ánh mắt long lanh.

“Anh nói đó, mặc cho em xử lý..…”

Nói xong cô liền ôm lấy Hạ Tiểu Bạch, trực tiếp dùng ngực đánh người.

Hạ Tiểu Bạch...... Dù sao anh cũng không có thứ đó, cho nên cũng không sao cả: "Đương nhiên..."

"Nào, ăn sáng thôi, anh đút cho em"

Diệp Lâm vui vẻ gật gật cái đầu nhỏ, cắn một miếng chiếc thìa nhỏ mà Hạ Tiểu Bạch đưa qua.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại màu hồng đang vui vẻ ăn cháo yến mạch, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ấm áp và hạnh phúc.

"Anh Tiểu Bạch, em còn muốn ăn nữa"

"Đút cho em."

Sở Thu Hi đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, trong tay ôm một chiếc gối ôm, đã đợi nửa tiếng đồng hồ rồi.

“Hạ Tiểu Bạch sao còn chưa ra ngoài nhỉ?” Trong giọng nói có kèm theo chút chua chát.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment