Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 352 - Chương 352: Xem Ra Chú Hai Không Bị Cắm Sừng

Chương 352: Xem Ra Chú Hai Không Bị Cắm Sừng Chương 352: Xem Ra Chú Hai Không Bị Cắm Sừng

"Mới nửa tiếng mà đã không nhịn được, nhớ anh rồi sao?"

Hạ Tiểu Bạch đột nhiên từ phía sau ôm lấy chiếc cổ xinh đẹp của cô, chiếc mũi thanh tú ngửi ngửi mái tóc của cô rồi hôn một cái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thu Hi có chút đỏ bừng: "Đương nhiên là nhớ anh rồi, giờ giờ phút phút đều nhớ anh."

Hai người phụ nữ trêu đùa nhau một phen trên ghế sofa.

Bàn tay trắng nõn như ngọc của Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên tai của Sở Thu Hi, động tác mềm mại dịu dàng.

Từng nét cử chỉ của anh lộ ra vẻ mặt quyến rũ rung động lòng người, liếm đôi môi anh đào bóng mịn, vô cùng quyến rũ.

"Được rồi, chúng ta trở về phòng tiếp tục." Sở Thu Hi vẻ mặt ngượng ngùng nói.

"Anh bế em." Hạ Tiểu Bạch bế công chúa, đem Sở Thu Hi vào phòng.

Hương thơm người đẹp sà vào lòng.

Cùng lúc đó.

Bên phía Lý Tư Nguyên.

"Rắc rối rồi." Anh ta nhìn người giao chuyển phát nhanh đi xa, cầm ba phần báo cáo giám định được giao đến rồi đi vào trong nhà.

Lý Tư Tư cũng đi tới hỏi: "Anh, đã có báo cáo giám định rồi sao?”

Lý Tư Nguyên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: "Có rồi, bây giờ chúng ta mở ra xem xem."

Nhanh chóng mở gói chuyển phát nhanh ra.

Sau khi xem kết quả báo cáo giám định ở trên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra chú hai và ông lão đều không bị cắm sừng.”

"Hạ Tiểu Bạch, chú hai và ông đều có quan hệ huyết thống."

"Hạ Tiểu Bạch thật sự là huyết mạch của nhà họ Hạ."

“Lời nguyền không có con gái trong nhà họ Hạ từ mấy trăm năm nay đã bị phá bỏ bởi Hạ Tiểu Bạch.”

"Có lẽ là sự chiếu cố của ông trời, nhan sắc lại còn xinh đẹp như vậy, gọi là thế gian đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đáng".

Lý Tư Nguyên chỉ là nghĩ đến thân hình hoàn hảo của Hạ Tiểu Bạch trong chiếc váy màu xanh lam, làn da trắng hơn tuyết, mái tóc dài đen như mực và dung nhan hoàn mỹ quốc sắc thiên hương. Anh ta không khỏi nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ mà cảm thán: "Cô ấy thực sự là một báu vật giữa nhân gian."

"Được rồi, bây giờ anh sẽ gọi điện cho ông."

Yên Kinh.................................................................

Trong phòng khách viện chính của ngôi tứ hợp viện cổ.

Ông lão Hạ Quang Thần rất không vui nhìn ông lão ngồi bên cạnh.

Ông lão đó uống trà thượng hạng một cách nhàn nhã và đắc ý.

Người đó tên là Nhậm Thiên Tề.

Là gia chủ của gia tộc họ Nhậm, một trong năm gia tộc lớn ở Yên Kinh.

Đứng bên cạnh ông ta là một cô gái chưa đầy mười tám tuổi.

Cô gái rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy bó sát có đường viền hoa, thân hình yểu điệu, hàng mi dài là điểm thu hút sự chú ý của người khác nhất trên khuôn mặt.

Cùng với các đường nét thanh tú, tuyệt đẹp trên khuôn mặt, lại mang theo vẻ say mê hấp dẫn của người con gái miền Bắc khiến người ta chỉ một cái nhìn là không thể rời mắt.

"Cháu gái, tiếp tục rót cho ông nội một tách trà."

Giọng nói cô gái như tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng nói: “Dạ, ông nội”

Động tác của cô gái tao nhã rót một tách trà cho Nhậm Thiên Tề.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Hạ Quang Thần: “Ông nội Hạ, ông cũng uống thêm một tách nhé?”

Hạ Quảng Thần nhìn Nhậm Cổ Linh trẻ tuổi xinh đẹp, khẽ lắc đầu, tức giận đến nuốt không trôi, thực sự là một nha đầu xinh đẹp.

Hạ Văn Quốc đứng bên cạnh Hạ Quang Thần cũng thầm thở dài, nói: “Cháu gái của Nhậm lão gia thật xinh đẹp.”

“Cũng rất trang nhã, có chừng mực.”

Nhậm Thiên Tề vuốt râu, cười ha ha nói: “Văn Quốc à, tôi cũng nhìn cậu lớn lên.”

“Vợ chồng cậu phải cố gắng chút, sinh một bé gái để cho tôi và bố cậu bồng bế.”

“Hạ Quang Thần, lão già này hận không được bế cháu gái, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.”

“Không giống như tôi, có ba đứa cháu gái. Khi chúng còn nhỏ, mỗi khi khóc lóc, nghịch ngợm tôi đều trông coi nổi chúng”.

"Tôi không ngại nói cho cậu biết, trong số các cô cháu gái, con bé Cổ Linh này không phải là đứa xinh đẹp nhất."

"Đứa xinh đẹp nhất là chị gái nó Nhậm Sơ Tuyết."

Hạ Văn Quốc nhìn Nhậm Cổ Linh xinh đẹp trước mặt.

Cô ấy đã là một cô gái xinh đẹp rồi, còn có chị gái xinh đẹp hơn cô nữa sao?

"Ông Nhậm, người mà ông nói là đứa từ nhỏ đã sống ở nước ngoài đó sao?"

Nhậm Thiên Tề gật gật đầu: “Tôi nói cho cậu biết, đứa cháu gái lớn đó của tôi năm nay mười chín tuổi, ngoại hình phải nói là quốc sắc thiên hương.”

Hạ Quang Thần nhìn ông ta giả vờ không chịu nổi nữa liền giơ tay đập bàn.

"Văn Quốc! Nếu con có thời gian ở đây khen ngợi con gái người ta xinh đẹp, ngoan ngoãn thì không bằng tự mình sinh một đứa đi!"

"Để bố của con là bố đây cũng được bế cháu gái."╰_╯

Nhìn thấy ông lão tức giận, Hạ Văn Quốc không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi cà khịa.

Nhà họ Hạ bọn họ cơ số gì ông lão ông còn không biết chắc ?

Sinh một bé gái còn khó gấp chục lần so với việc mua vé số trúng giải nhất.

Xác suất chưa đến 0,00000001%.

Hạ Quang Thần vẻ mặt u ám nhìn Nhậm Thiên Tề nói :

"Lão Nhậm! Nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng cút đi!"

"Tôi còn phải quay về ngủ trưa."

Nhậm Thiên Tề cũng đắc ý cười ha ha: "Không vội, không vội, tôi còn muốn nói chuyện với ông."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment