Hạ Quang Thần cũng gật đầu: "Kế này rất khéo, truyền lời của cha xuống dưới, trong mấy đứa cháu đứa nào có thể lấy cháu gái nhà họ Nhậm về thì ông nội thưởng riêng cho đứa đó một tỷ và cổ phần dưới danh nghĩa gia tộc!”
Hạ Văn Quốc cũng có tính toán của riêng mình, ông ta biết con trai mình Hạ Thiên Hạo đã yêu đương với Nhậm Cổ Linh, hai người còn thường xuyên lén lút hẹn hò.
Hạ Quang Thần nghĩ nghĩ hỏi: "Đúng rồi, bên Lý Tư Nguyên có tin tức gì chưa?”
Nói đến Lý Tư Nguyên, Hạ Văn Quốc chỉ hận không thể đánh thằng tiểu tử này. Nó dám trực tiếp dùng hết số tiền riêng cuối cùng của ông ta để mua một phòng trọ nhỏ chỉ để ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng vào lúc điện thoại của Hạ Văn Quốc lại vang lên.
“Thằng nhóc Lý Tư Nguyên gọi.”
Lý Tư Nguyên: "Là như thế này, cháu mang mẫu đi xét nghiệm DNA ở ba nơi khác nhau, kết quả đều cho thấy Hạ Tiểu Bạch chính là huyết mạch của nhà họ Hạ chúng ta, chính là….”
Lý Tư Nguyên do dự một hồi, cuối cùng vẫn để chú hai và Hạ Tiểu Bạch tự mình tiết lộ thân phận con gái thôi.
Hạ Văn Quốc nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Lý Tư Nguyên lắc đầu: "Không có gì, nhân phẩm cậu ta cũng không có vấn đề gì, chỉ là có chút tính cách trà xanh.”
"Chỉ có bấy nhiêu, bên chú hai sẽ nói chuyện với Hạ Tiểu Bạch, cháu đã mua vé máy bay về Yến Kinh, tối nay sẽ trở về.”
Hạ Văn Quốc gật đầu: “Được rồi, về rồi nói tiếp.”
Sao khi bàn bạc với ông lão xong, Hạ Văn Quốc rời khỏi phòng khách đi tìm Hạ Thiên Hạo.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tiểu Bạch cũng trên đường về nhà, vốn dĩ anh muốn nói chuyện với cha mẹ xong mới đưa Sở Thu Hi tới, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì thấy để cô về cùng với anh cũng tốt, tìm một khách sạn cho cô ở tạm trước là được.
Rảnh rỗi còn có thể hẹn hò.
Hai người ngồi trên tàu cao tốc, sau ba tiếng đi đường thì cuối cùng cũng đến quê của Hạ Tiểu Bạch, là một thị trấn nhỏ nào đó cũng được xem như yên tĩnh ở thành phố Kim Lăng.
Đứng ở trong trấn nhỏ, Hạ Tiểu Bạch hít thở bầu không khí mới mẽ đã lâu về, gương mặt xinh đẹp tinh xảo vô cùng vui vẻ.
Bây giờ anh đã đổi sang phong cách ăn mặt trung tính, kiểu tóc cũng như thế.
Áo sơ mi trắng như tuyết sạch sẽ tinh tươm, trông như một chàng thanh niên cao ráo nhanh nhẹn? Hay là thiếu nữ?
Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp, mấy sợi tóc nhẹ nhàng bay trong gió, răng trắng môi hồng, làn da trắng nõn nà.
Ánh mắt của người qua đường và đám trẻ con cũng bị Hạ Tiểu Bạch thu hút vì không phân biệt được là nam hay nữ.
Sở Thu Hi cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch một cách si mê: “Dáng vẻ nữ giả nam của anh cũng đẹp trai quá.”
Hạ Tiểu Bạch đột nhiên cũng cảm thấy mình có một chút nam tính, lập tức hơi ưỡn ngực lên.
“Thu Hi, vậy em cảm thấy anh có giống con trai không?”
Con trai?
Sở Thu Hi nhìn bộ ngực hơi nhô ra không giấu được của Hạ Tiểu Bạch.
Cô đưa tay lên che môi đỏ; “Phụt……” rồi cười thành tiếng.
"Không giống, anh quá đẹp"
“Cùng lắm chỉ giống một tên ẻo lả.”
Gương mặt tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch đen lại: “Được rồi, được rồi, anh tìm khách sạn cho em trước đã.”
Sở Thu Hi kéo cánh tay của Hạ Tiểu Bạch đi cùng nhau, đúng là còn rất giống một cặp tình nhân nam nữ yêu nhau bình thường.
... ...
Sở Thu Hi đứng trước cửa quán rượu, vẫy vẫy tay với Hạ Tiểu Bạch: “Em chờ anh!”
Hạ Tiểu Bạch hôn tạm biệt Sở Thu Hi, lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn người đẹp với mái tóc dài bay trong gió sau lưng.
Vẫy vẫy tay.
Hạ Tiểu Bạch đi trên con đường quen thuộc, đây chính là trấn nhỏ nơi anh lớn lên.
Theo sự phát triển của thời đại, nhân khẩu ở đây càng ngày càng ít.
Anh nhớ mang máng lúc còn học tiểu học, những ngày lễ mà đi ra đường đều chật ních người, đi san sát vào nhau.
Trong thời đại không có smartphone, máy tính chưa được phổ cập, không có mua sắm online, vừa đến ngày nghỉ mọi người chỉ có thể ra ngoài chơi, tất cả những con đường ở thị trấn nhỏ đều đông nghẹt.
Nhìn lại bây giờ, dù là tết đến xuân về, trên đường phố đều là sự lạnh lẽo đìu hiu.
Người trẻ tuổi đều đến những thành phố lớn hơn.
Có mua đồ cũng chỉ cần đặt hàng trên web, giết thời gian cũng dùng máy tính và điện thoại.
Giữa người với người tất cả đều gặp nhau trên internet.
Dù có đi ra ngoài, hàng xóm cũng không nhận ra.
Hạ Tiểu Bạch đi ngang qua một tiệm tạp hóa anh thường mua đồ ăn vặt sau khi tan trường, cũng không kiềm được mà đi vào.
Đồ ăn được trưng bày bên trong đều là các món ăn vặt nhỏ giá năm hào một bịch.
Đúng là rất lâu rồi anh mới tiến vào một cửa hàng bán quà vặt như thế này, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ đang chọn đồ ăn vặt.
"(⊙o⊙) oa, chị gái đẹp quá.” Một đứa trẻ cạo đầu trọc nhìn Hạ Tiểu Bạch với đôi mắt phát sáng, còn bị chảy nước mũi.
------
Dịch: MBMH Translate