Hình như có chút quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ.
Hạ Tiểu Bạch khẽ cười nói: "Yên tâm tôi không có ác ý, tôi cũng lớn lên ở cái trấn nhỏ này."
Lâm Vũ Yến cũng là một người coi trọng cái đẹp, tạm thời tin tưởng đối phương.
Hơn nữa đối phương tựa hồ có chút quen thuộc, nên sự cảnh giác cũng ít đi vài phần.
Cô khẽ cười nói: "Thì ra là vậy, đứa nhỏ này đúng là không nghe lời, mẹ đã nói bao nhiêu lần không nên ăn đồ ăn người lạ mua cho mà?"
Cô bé phản bác: "Cái này là mua ở cửa hàng bán thực phẩm phụ bên kia, chắc chắn không có vấn đề gì."
“Bà ngoại từng nói khi còn bé mẹ cũng thường xuyên mua đồ ăn vặt ở quán đó.”
“Nếu bà không mua cho mẹ, mẹ sẽ khóc đòi bằng được thì thôi".
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Yến có chút đỏ ửng: "Con đúng là hay cãi.”
Hạ Tiểu Bạch thấy đối phương không nhận ra mình, cũng có chút mất hứng.
“Nhà tôi cũng ở đây, tạm biệt."Anh mở cửa bước vào.
Thiếu phụ xinh đẹp nhìn đối phương đi vào đối diện cửa nhà, tựa hồ cũng nhớ tới cái gì: "Cậu là…" Nhưng Hạ Tiểu Bạch đã đóng cửa lại.
Hạ Tiểu Bạch về đến nhà, đặt túi hành lý xuống.
Thật ra anh cũng không mang theo gì nhiều, tất cả đồ dùng sinh hoạt của anh vẫn còn ở nhà.
Anh nhìn ngôi nhà quen thuộc, tâm trạng có chút thấp thỏm, lúc này ba anh hẳn là đang đi làm.
“Mẹ, con về rồi.”
Không lâu sau, phòng của ba mẹ có động tĩnh.
Khương Tĩnh Vân từ trong phòng đi ra, cũng nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch.
Có chút chần chờ một lúc...... Sau lại nghiêm túc nhìn: "Con là Tiểu Bạch?
Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ: "Đương nhiên là con trai bảo bối của mẹ đây.”
Khương Tĩnh Vân nhìn Hạ Tiểu Bạch có chút giống mình lúc còn trẻ, cũng vỗ vỗ trán.
Lớn lên giống mình như vậy, ngoại trừ Hạ Tiểu Bạch nhà mình ra thì còn có thể là ai.
Một tay đem Hạ Tiểu Bạch ôm vào trong lòng: " Tiểu Bạch nhà ta, lần trước gặp nhau là từ đợt tết âm lịch, thật sự nhớ con muốn chết à. "
Hạ Tiểu Bạch có chút xấu hổ, anh đã là người trưởng thành rồi.
Nhưng cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trên người Khương Tĩnh Vân, khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được nở ra nụ cười hạnh phúc.
Khương Tĩnh Vân cao một mét sáu lăm, thoạt nhìn giống như Hạ Tiểu Bạch đang ôm em gái mình.
Hai người tách ra.
Khương Tĩnh Vân nở nụ cười, con ngươi cưng chiều nhìn Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu tử con, đúng là càng lớn càng giống mẹ nha!”
“Không đúng, hẳn phải là phải đẹp hơn cả mẹ.”
“Mẹ con lúc còn trẻ chính là một đại mỹ nữ nổi tiếng gần xa đó.”
“Mẹ cam đoan Tiểu Bạch nhà ta so với lúc mẹ còn trẻ thì còn xinh đẹp hơn nhiều.”
Hạ Tiểu Bạch cười cười: "Mẹ, mẹ đây là đang khen con đấy à? Nhưng con là con..... trai......?"
Nói đến hai chữ “con trai”, Hạ Tiểu Bạch có chút không tự tin nhỏ giọng lại......
Khương Tĩnh Vân dịu dàng động lòng người nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Cho dù con ở bộ dạng như thế nào, đều là con trai bảo bối của mẹ."
Đôi mắt Hạ Tiểu Bạch cũng là nhìn mẹ, đúng là năm tháng không phụ mỹ nhân.
Vẻ đẹp của người phụ nữ tao nhã là từ trong xương cốt lộ ra. Dung nhan của bà có lẽ không còn mềm mại như thời con gái.
Nhưng làn da vẫn trắng nõn bóng loáng như cũ, vẻ đẹp trưởng thành cùng với dáng người yểu điệu chín muồi ngược lại giống như rượu ngon đã ủ lâu năm, càng uống càng làm cho người say mê.
Có lẽ anh thật sự kế thừa phần lớn gen của mẹ, nên từ nhỏ đã có chút giống con gái.
Bây giờ thì bị hệ thống trực tiếp cải tạo thành con gái luôn rồi......
Chỉ có thể nói gen của ba không trội bằng mẹ.
Có đôi khi Hạ Tiểu Bạch thật sự rất ngưỡng mộ ba anh, có thể lấy được đại mỹ nhân như mẹ về làm vợ.
Trong trí nhớ anh, ba lúc còn trẻ cũng rất bình thường, có cảm giác như cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Hạ Văn Hải đang làm việc không hiểu sao bỗng hắt xì một cái, nghi hoặc nhìn bốn phía.
"Ai nói xấu sau lưng tôi đấy!”
Khương Tĩnh Vân kéo Hạ Tiểu Bạch đi tới phòng khách, rót cho anh một ly nước nóng.
“Đi tàu cả ngày chắc mệt lắm, uống ly nước đi.”
“Mẹ biết hôm nay con về nên mua rất nhiều nguyên liệu, tý sẽ nấu cho con mấy món con thích.”
“Đậu phụ cay này, thịt kho tàu này, còn có cả tôm hùm nữa.”
Hạ Tiểu Bạch cũng là vui vẻ cười nói: "Mua nhiều như vậy sao, như vậy ba con có mà đau lòng muốn chết mất?"
Khương Tĩnh Vân nâng tay chống eo: "Có thể cho Tiểu Bạch nhà ta ăn ngon mặc đẹp mới là quan trọng nhất"
"Một bữa nửa bữa không thành vấn đề, ba con hút thuốc còn tốn nhiều tiền hơn thế, mẹ bảo ông ấy bỏ bao nhiêu lần rồi mà cũng như không."
Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ nói: "Ba con đã nghiện thuốc lá mấy chục năm nghiện rồi, mẹ bảo ba một ngày ít hút một điếu đi, hút nhiều không tốt cho sức khỏe, đằng nào ba cũng có tuổi rồi."
“Nếu ông ấy không nghe thì mẹ cứ lải nhải thêm vài câu là được.”
Khương Tĩnh Vân cũng ôm trán: "Lúc mẹ và ba con yêu nhau mẹ đã bắt đầu nói ông ấy rồi.
Bà quay ra nhìn đồng hồ: "Ba giờ rồi, cũng không còn sớm, bây giờ mẹ đi nấu cơm, ba con tan làm về là vừa vặn."
“Phòng trên tầng hai lần trước có khách qua đêm mẹ đã thu dọn xong xuôi rồi, nếu mệt thì lên nằm nghỉ một lát đi.”
Hạ Tiểu Bạch gật gật đầu: "Con đi lên cất hành lý đã, sau đó xuống giúp mẹ nấu cơm."
Khương Tĩnh Vân liếc Hạ Tiểu Bạch một cái: "Con nấu cơm á? Chắc chỉ úp được bát mì thôi!”
“Sau này, việc nấu cơm chắc là phải giao cho con dâu mẹ làm rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate