Hạ Tiểu Bạch để hành lý qua một bên, trực tiếp nằm lên chiếc giường lớn một cách thoải mái, nảy lên nảy xuống mấy lần.
Lăn qua lăn lại... ~(~o ̄▽ ̄)~o. . . Lăn qua lăn lại... o~(△o~)~. . .
Sau khi lăn mệt mỏi thì anh nhàm chán nhìn lên trần nhà, nhìn căn phòng cha mẹ đã ở gần nửa đời người.
Anh đưa tay lên cầm tấm ảnh gia đình trên đầu giường xem một chút, đây là ảnh chụp dưới lầu tết năm ngoái.
Lúc đó anh vẫn còn là một chàng trai tỏa nắng. o(╥﹏╥)o còn có thể đi tiểu đứng.
"Ah. "
"Sao trên giường của mình lại có tóc con gái.” Hạ Tiểu Bạch phát hiện mấy sợi tóc mà hôm nay anh lại để kiểu tóc trung tính, nhưng cũng chỉ ngửi mùi hương còn sót lại trên sợi tóc chứ không nghĩ nhiều.
Anh nhanh chóng đi xuống dưới lầu, Khương Tĩnh Vân đã mặc tạp dề sơ chế nguyên liệu nấu ăn, còn ngâm nga một bài hát.
Hẳn là « Thiên Thiên Khuyết Ca »
Hạ Tiểu Bạch cũng là đi đến bên cạnh: “Để con giúp mẹ rửa tôm.”
Khương Tĩnh Vẫn nhìn dáng vẻ chăm chú của Hạ Tiểu Bạch, cũng chỉ cười nói.
"Cẩn thận một chút, càng tôm rất bén, coi chừng bị đâm trúng tay.”
"Đúng rồi, gần đây việc học của con ở trường thế nào, không bị rớt tín chỉ chứ.”
Hạ Tiểu Bạch có chút đắc ý, từ khi được hệ thống chống lưng, năng lực học tập của anh cũng phát triển cấp tốc, hoàn toàn không có áp lực thi cử.
"Yên tâm đi, với con của hiện tại thì không bao giờ có chuyện rớt tín chỉ.”
Khương Tĩnh Vân thấy dáng vẻ tự tin của Hạ Tiểu Bạch thì cũng cười nói.
"Chắc chắc là do thừa kế sự thông minh tuyệt vời của mẹ con.”
Rất nhanh trời đã tối, Hạ Tiểu Bạch rót một lon bia vào nồi tôm, đợi cha về là vừa lúc.
... ...
Cũng không lâu lắm, cửa nhà mở ra.
Hạ Văn Hải có hơi mệt mỏi: “Vợ ơi, có cơm ăn chưa, đói chết anh rồi.”
Khương Tĩnh Vân cũng đi tới giúp ông cởi áo khoác ngoài.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch đã về chưa.” Hạ Văn Hải hỏi.
Khương Tĩnh Vân giúp ông bóp vai: “Về rồi, đang dọn bát đũa đấy.”
"A ~ anh đi xem tên nhóc thối kia một chút.” Chưa đi được hai bước ông đã đỡ eo, biểu cảm có hơi đau đớn.
"Ui da." (? ? ∧)
Hạ Tiểu Bạch bưng tôm đặt lên bàn: “Cha à, cha không sao chứ.”
Anh có hơi trách móc mẹ mình: “Mẹ à, mẹ không có ép buộc cha đó chứ?”
"Ông ấy cũng đã có tuổi rồi, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, chức năng đó sẽ suy giảm.”
Khương Tĩnh Văn mắc cỡ đỏ mặt, trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch một cái: “Con nói cái gì đó, chắc chắn là do xem tivi quá nhiều.”
Hạ Văn Hải cũng tức giận nhìn xem hạ tiểu Bạch: "Thằng nhóc thối này nói linh tinh cái gì.”
"Sức khỏe của cha con rất tốt, không có suy giảm chức năng gì cả, chỉ có hơi mệt mà thôi.”
Hạ Tiểu Bạch cười cười: "Đúng rồi cha, con có mua cho cha mấy món đồ tốt cho đàn ông này.”
Hạ Văn Hải cũng cũng có hơi tò mò, cũng muốn xem con trai mua cái gì cho mình.
Rất nhanh Hạ Tiểu Bạch đã đi từ lầu hai xuống, trong tay còn cầm một cái lọ: “Ta đa!”
Hạ Văn Hải nhìn món đồ Hạ Tiểu Bạch cầm trên tay, cái mặt mo cảm thấy khó hiểu.
"Bổ thận? Cậu cảm thấy cha cậu cần thứ đồ chơi này à?”
Hạ Tiểu Bạch cười hắc hắc nói: "Chẳng lẽ cha không xem quảng cáo?”
"Đàn ông muốn thận khỏe thì phải uống bổ thận, sau khi uống một chai thì tinh thần minh mẫn, hai chai thì mãi mãi không biết mệt, ba chai trường sinh bất lão, a ~ a, bổ thận, hương vị rất tốt.”
Khương Tĩnh Vân cười khanh khách nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Vẫn là Tiểu Bạch tốt với mẹ nhất.”
Hạ Văn Hải cũng chỉ có thể nhận lấy, tới gần Hạ Tiểu Bạch nói nhỏ.
"Lần sau mà có đưa thứ này thì có thể đưa lén hay không, đừng để mẹ con biết.”
Hạ Tiểu Bạch gãi đầu nhỏ: “Con chỉ muốn cha với mẹ cố gắng thêm một chút thôi, xem có thể cho con thêm một đứa em trai không, haha.”
Hạ Văn Hải rửa tay sạch sẽ rồi ngồi lên bàn ăn: “Chẳng phải con vẫn luôn la hét đòi em gái sao, sao giờ lại muốn em trai.”
Trong nhất thời Hạ Tiểu Bạch không biết nên mở miệng làm sao….. bây giờ con trai của cha đã biến thành một đứa con gái.
Hạ Văn Hải nhìn Hạ Tiểu Bạch: “ Haiz, nói chuyện này cũng vô dụng, cha với mẹ con cũng không còn sức lo thêm một đứa trẻ nữa.”
"Đều bốn mươi năm mươi tuổi rồi, chẳng bằng chờ thằng nhóc thối con cho cha mẹ đứa cháu ẵm bồng đi.”
Hạ Tiểu Bạch... ...
Hạ Văn Hải vỗ ngực Hạ Tiểu Bạch theo thói quen, dọa anh chỉ chịu trận được hai lần rồi mắc cỡ đỏ mặt tránh đi.
Hạ Văn Hải nghi ngờ nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Con sao vậy? Chẳng phải bị cha vỗ có hai lần thôi sao, còn đỏ mặt như con gái nữa…”
"Đàn ông một chút! Vậy thì con gái mới thích!”(▼ヘ▼)
Bỗng nhiên ông híp mắt nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: "Chẳng lẽ con?"
Hạ Tiểu Bạch vội vã cuống cuồng nuốt nước bọt: "Con. . . ?"
Hạ Văn Hải đột nhiên cười ha ha một tiếng: "Xem ra thật sự mập lên không ít, trên người có thêm mấy cân thịt, vỗ cũng cảm thấy mềm mềm.”
Hạ Tiểu Bạch... ...
------
Dịch: MBMH Translate