Khương Tĩnh Vân tức giận bới cho hai cha con hai bát cơm trắng.
"Ăn cơm đi, mới lúc nãy còn than đói bụng."
"Thấy con trai về cứ đùa giỡn mãi.”
Hạ Văn Hải vỗ đầu Hạ Tiểu Bạch, sau đó khoác tay lên vai anh cười nói.
"Nhà chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau, tất nhiên là phải trò chuyện cho đã.”
"Ừm, Tiểu Bạch xịt nước hoa à? Mùi hương rất dễ chịu, là mùi hoa dành dành.”
Hạ Tiểu Bạch cũng có chút xấu hổ gật đầu: "Có xịt một chút..."
Hạ Văn Hải cũng cười ha ha nói: "Nếu là để tán gái thì cha ủng hộ con.”
"Đúng rồi, con thật sự có bạn gái rồi à?”
Hạ Tiểu Bạch kiêu ngạo gật đầu: "Đúng thế... Cô ấy rất xinh đẹp.”
Khương Tĩnh Vân không tin: "Không có nói khoác chứ? Tiểu Bạch?”
"Đây cũng không phải lần đầu tiên con nói muốn dẫn bạn gái về nhà, đến bây giờ ngay cả cái bóng mẹ cũng không gặp.”
Hạ Văn Hải cũng đồng ý gật đầu, lột một con tôm bỏ vào miệng.
“Tiểu Bạch à, nếu con thật sự cua được bạn gái sao không dẫn về nhà cho cha mẹ gặp.”
"Dù khoác lác không phạm pháp nhưng làm cha mẹ hụt hẫng cũng không tốt.”
Hạ Tiểu Bạch im lặng nhìn cha mẹ mình.
"Con thật sự có bạn gái, không tin con cho hai người xem ảnh chụp.”
HẠ Tiểu Bạch đưa cho hai người xem mấy tấm ảnh anh chụp chung với Sở Thu Hi, trong lòng có hơi kiêu ngạo.
Chắc chắn cha mẹ sẽ vô cùng kinh ngạc khi thấy anh quen được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.
Hạ Văn Hải và Khương Tĩnh Vân nhận lấy điện thoại của Hạ Tiểu Bạch, đang đánh giá mấy tấm hình.
"Cha nó xem này, cô gái này cũng quá đẹp rồi, giống như minh tinh nổi tiếng trên tivi.”
“Tĩnh Vân lúc còn trẻ cũng xinh đẹp như vậy.”
Hạ Tiểu Bạch đắc ý: "Cha mẹ thấy không, đây chính là bạn gái của con."
"Rất xinh đẹp, cô ấy tên là Sở Thu Hi, còn là tiểu thư con nhà giàu.”
Khương Tĩnh Vân không nhịn được mà phụt cười thành tiếng: “Tiểu Bạch à, kỹ thuật Photoshop của con không tệ, download trên mạng có đúng không.”
Hạ Văn Hải đẩy mắt kính: “Theo cha thấy thì con đã cho người ta tiền để giả vờ làm người yêu chụp ảnh có đúng không.”
"Đứng cùng nhau đơn giản như vậy cũng không chứng minh được gì, biểu cảm của Tiểu Bạch trên hình còn có hơi cứng nhắc nữa.”
Hạ Tiểu Bạch thấy cha mẹ không tin mình thì tức muốn hộc máu.
Hàm răng giận dỗi cắn một miếng sườn Đông Pha: “Cha nói gì vậy, cô ấy thật sự là bạn gái của con, chúng con sống chung với nhau.”
Hạ Văn Hải ăn cơm: “Vậy thì đưa ảnh chụp thân mật hơn của hai đứa cho cha xem nào.”
"Ví dụ như ảnh ôm nhau, hôn nhau của hai đứa.”
Hạ Tiểu Bạch có hơi nhức đầu, anh thật sự có ảnh chụp thân mật hơn với Sở Thu Hi nhưng lúc đó anh mặc đồ nữ, còn để tóc dài tới eo.
Mấy bức hình đưa cho cha mẹ xem đều được chụp lúc anh và Thu Hi vừa mới quen nhau.
Lúc đó anh vẫn chưa thích nghi với việc ở bên cạnh hoa khôi nên biểu cảm mới có hơi đơ.
Hạ Văn Hải thấy Hạ Tiểu Bạch không cách nào trả lời thì cũng nhìn Khương Tĩnh Vân cười haha.
"Em nhìn đi Tĩnh Vân, tên tiểu tử Tiểu Bạch này khoác lác đã bị chúng ta vạch trần.”
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng sắp xếp cho nó đi xem mắt đi.”
Khương Tĩnh Vân cười nói: "Tiểu Bạch, gần đây mẹ có tìm được cho con một chị gái rất xinh đẹp.”
"Mặc dù lớn hơn con ba tuổi nhưng cô ấy đã tốt nghiệp một trường đại học có tiếng ở nước ngoài, bây giờ đang đi làm ở tập đoàn Penguin.”
"Cũng được xem là nhân viên cao cấp, ngày mai mẹ sắp xếp cho con.”
(? ′)
Hạ Tiểu Bạch thổ huyết: "Cha mẹ hối thúc con trở về chẳng lẽ là để bắt con đi xem mắt sao!”
Khương Tĩnh Vân cười khúc khích: “Thực ra đây là quyết định mà ba con và mẹ đã đưa ra sau khi bàn bạc.”
“Tiểu Bạch, con là thẳng nam như vậy, ba mẹ sợ con sẽ bị trà xanh lừa.”
“Cho nên mới quyết định tìm vài cô gái tốt cho con.”
Hạ Văn Hải cắn một miếng thịt kho Đông Pha: “Tiểu Bạch, không phải ba mẹ coi thường con.”
“Ba mẹ đều biết con là người tốt… Đứa bé ngoan.”
“Nhưng bây giờ nước yêu đương quá sâu, các cô gái trà xanh quá nhiều, ba mẹ sợ con không nắm bắt được.”
Hạ Tiểu Bạch tia đen đầy mặt lập tức đứng dậy: “Nếu là vì xem mắt, thứ cho con không thể tiếp nhận.”
Hạ Văn Hải nghiêm túc nói: “Tuổi của ba con không còn trẻ nữa.”
“Chưa tới hai năm đã sắp nghỉ hưu, cơ thể mẹ con cũng không tốt lắm.”
“Chỉ muốn sớm được ôm cháu trai mà thôi.”
Khương Tĩnh Vân cũng thở dài: “Tiểu Bạch… Những năm nay ba con đã một mình vất vả nuôi dưỡng một nhà ba miệng ăn chúng ta.”
“Nhìn xem tóc ông ấy cũng hơi bạc rồi.”
“Mẹ còn thường xuyên giúp ông ấy nhuộm tóc.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy ba mẹ không còn trẻ nữa, trong lòng ngày càng xấu hổ, cúi đầu xuống nắm chặt nắm đấm.
“Ba mẹ… Thật ra con…” Cô gọi có chút nghẹn ngào, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Khương Tĩnh Vân nhìn Hạ Tiểu Bạch, cũng biết đứa con trai này từ nhỏ đã có tính nữ tính, thích khóc, từ nhỏ đã đa sầu đa cảm, cảm tính vô cùng.
------
Dịch: MBMH Translate