“Đúng rồi Tiểu Bạch, tôi thấy cậu rất giống chị Khương, cậu có phải là em trai của chị Khương hay không?”
Sở Thu Hi nghe cô ta nói vậy, đôi mắt xinh đẹp cũng hờn dỗi nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch! Chị Khương mà cô ấy nhắc tới là ai!”
“Có phải anh ở bên ngoài còn giấu hồ ly tinh mà em không biết hay không!”
Tay Hạ Tiểu Bạch không khỏi đỡ trán, có chút đau đầu, khóe miệng cũng là nhịn không được khẽ run rẩy.
“Hồ ly tinh cái gì, chị em cái gì cơ chứ?”
Mẹ nó, đó là mẹ ruột của Hạ Tiểu Bạch anh đấy được chưa.
Sở Thu Hi ghen tuông lắc lắc cánh tay Hạ Tiểu Bạch.
“Anh mau nói đi, Khương Tĩnh Vân kia có phải là hồ ly tinh anh giấu ở bên ngoài hay không?”
Vương Thiến Thiến cũng là tò mò: "Tiểu Bạch, cậu và chị Khương chẳng lẽ có bí mật không thể cho ai biết?”
Hạ Tiểu Bạch uống một ngụm trà sữa bất đắc dĩ buông tay.
Lấy điện thoại di động ra đưa ảnh chụp chung của anh và mẹ cho hai cô gái xem.
Trong ảnh Khương Tĩnh Vân còn hôn lên sườn mặt Hạ Tiểu Bạch, hai người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Đặc biệt là trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nụ cười như tỏa nắng.
Chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng có thể cảm thấy anh đang rất vui vẻ.
Sở Thu Hi cảm giác như đầu mình bị đội thêm một cái mũ xanh, không ngừng đấm vào lồng ngực mềm mại của Hạ Tiểu Bạch.
Giọng nói mang theo một chút nức nở.
“Hay lắm Hạ Tiểu Bạch, thì ra anh đã sớm cùng chị gái xinh đẹp này ở bên nhau!”
“Em lại bị giấu ở trong tối lâu như vậy?”
Bàn tay trắng nõn của Vương Thiến Thiến ôm lấy môi anh đào, có chút không dám tin!
Chẳng lẽ chị Khương lúc trước hay khen Tiểu Bạch rất tuyệt vời là ở cái phương diện…!?
Khuôn mặt Vương Thiến Thiến đỏ bừng, hóa ra chị ấy đã nếm trải qua rồi mới giới thiệu cho mình.
Vậy điều đó chứng minh Tiểu Bạch thật sự rất tuyệt!
"Tiểu Bạch, thì ra cậu là bạn...... ưm......" Cô nói không nổi nữa.
Hạ Tiểu Bạch hai tay vỗ ở trên mặt bàn: "Được rồi, được rồi hai cô gái các em mới tí tuổi mà đã nghĩ linh ta linh tinh cái gì?”
“Khương Tĩnh Vân là mẹ tôi!”
Sở Thu Hi trợn tròn mắt: "Anh vậy mà còn... khoan đã! Mẹ!!!”
Hạ Tiểu Bạch thật muốn thổ huyết, anh xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Sở Thu Hi.
“Bà ấy là mẹ ruột của anh, là người mang thai anh chín tháng mười ngày rồi sinh ra anh đó!”
Lời nói của Hạ Tiểu Bạch khiến Vương Thiến Thiến và Sở Thu Hi đều trợn tròn đôi mắt đẹp.
Người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn trong ảnh là mẹ ruột của Hạ Tiểu Bạch?
Thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, vậy mà vẫn phong vận xinh đẹp như thế.
Bà ấy và Hạ Tiểu Bạch quả thật rất giống nhau!
Đặc biệt là cặp mắt to trong veo như nước kia, nhìn qua phảng phất như có thể mị hoặc lòng người sao?"
Sở Thu Hi thè lưỡi xin lỗi, đôi môi đỏ mọng mịn màng hôn lên cánh môi mềm mại ướt át của Hạ Tiểu Bạch.
“Xin lỗi Tiểu Bạch, hôn anh một cái để tạ lỗi được không?”
Vương Thiến Thiến chưa kịp phản ứng: "Cô... cô sao có thể hôn đối tượng xem mắt của tôi!”
Hạ Tiểu Bạch lần nữa ôm trán, có chút áy náy nhìn về phía Vương Thiến Thiến: "Xin lỗi, chị Thiến Thiến."
“Thật ra Thu Hi là bạn gái của tôi.”
“Chúng tôi quen biết nhau ở học viện, thật sự rất xin lỗi.”
“Mẹ tôi không biết chuyện, cho nên mới sắp xếp cuộc xem mắt này......”
Sở Thu Hi cũng hơi ngẩng đầu lên, giống như khổng tước xòe đuôi khi giành được thắng lợi, ôm lấy cánh tay Hạ Tiểu Bạch.
Vương Thiến Thiến nghe xong Hạ Tiểu Bạch giải thích thì trợn mắt há mồm.
Cả người giống như hóa đá.
Chẳng lẽ tình yêu đầu tiên của mình còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?
..............................
Ba phút sau................
Hạ Tiểu Bạch cùng Sở Thu Hi đều có chút lo lắng nhìn Vương Thiến Thiến.
Bởi vì cô đã ngồi bất động rất lâu, cúi gằm mặt, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.
Sở Thu Hi vỗ vỗ vai Vương Thiến Thiến: "Cô không sao chứ?”
Vương Thiến Thiến chất phác ngẩng đầu nhìn Sở Thu Hi, vẻ mặt trầm lặng nói.
“Quả nhiên, mấy người nô lệ cho công việc như tôi đều không xứng đáng có được tình yêu.”
Hạ Tiểu Bạch an ủi nói: "Chị Thiến Thiến xinh đẹp hào phóng như vậy, làm sao có thể không tìm được bạn trai vừa ý."
“Chỉ là tình yêu của chị chưa tới mà thôi.”
Vương Thiến Thiến khóe miệng ngây ngốc cười cười.
“Ha ha, ha ha, ha ha......”
Hạ Tiểu Bạch...... Xong đời, cô gái này xem ra hỏng hoàn toàn rồi.
Sở Thu Hi cùng Hạ Tiểu Bạch đưa Vương Thiến Thiến về nhà, vừa hay cả hai đều cùng sống trong một trấn nhỏ.
Cho đến khi đứng ở cửa.
Tâm trạng của Vương Thiến Thiến mới khá hơn một chút.
Cô khẽ khom người: "Cảm ơn hai người đã đưa tôi về.”
Hạ Tiểu Bạch xua tay nói: "Nhà chúng tôi cũng ở cái trấn nhỏ này."
“Chị Thiến Thiến nhớ kỹ, phải thật kiên cường biết chưa?”
Vương Thiến Thiến nhàn nhạt cười: "Tôi sẽ cố." Sau đó mới lảo đảo bước vào trong nhà, đóng cửa lại
Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi liếc nhau, trong lòng cũng không quá lo lắng.
Dù sao mỹ nữ xinh đẹp như Vương Thiến Thiến cũng không sợ không tìm được bạn trai.
Ánh mắt trong như nước mùa thu của Sở Thu Hi lúc này mới quét qua người Hạ Tiểu Bạch, chan chứa vẻ mong chờ, gương mặt tuyệt mỹ có chút đỏ bừng.
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên biết ánh mắt của cô đang ám chỉ điều gì, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Đi, theo anh về nhà.”
"Vâng.”
------
Dịch: MBMH Translate