Khương Tĩnh Vân và Hạ Văn Hải nhìn nhau: "Hai đứa quen nhau từ cấp ba? Còn thi đậu cùng một đại học?"
Hạ Tiểu Bạch… Hồi cấp ba cô với Sở Thu Hi dù có thấy nhau nhưng cũng không giao thiệp gì mấy.
Vậy có được tính là quen biết chưa...
Sở Thu Hi nắm lấy Hạ Tiểu Bạch cánh tay: "Dạ là duyên phận ạ."
"Tính ra thì con với Tiểu Bạch đã biết nhau hơn sáu năm."
Hạ Văn Hải nghe vậy cũng yên tâm hơn không ít, yêu đương sáu năm thì cũng đã bền chắc.
Khương Tĩnh Vân tò mò hỏi: "Vậy thế nào mà hai đứa lại yêu đương? Là ai chủ động trước vậy?!"
Hạ Tiểu Bạch không khỏi có chút ngại ngùng, chuyện này đúng là do Sở Thu Hi tỏ tình với cô trước…
Sở Thu Hi nhớ tới hình ảnh Hạ Tiểu Bạch đè cô xuống đất, sau đó còn chủ động hôn môi cô một cái.
Gương mặt xinh đẹp không chịu nổi sự ngọt ngào mà đỏ lên.
"Ha ha, xem như là con chủ động tỏ tình trước đi."
Khương Tĩnh Vân cũng gật đầu: "À vậy đúng như mẹ nghĩ rồi, là Thu Hi tỏ tình trước."
Hạ Văn Hải đẩy kính lên: "Cũng phải, từ nhỏ Tiểu Bạch đã hay ngại ngùng rồi."
Hạ Tiểu Bạch… Tức thời có hơi bực bội, phồng má lên,
Há to miệng cắn một miếng sườn, không thể nào tưởng tượng được cha mẹ lại xem thường Hạ Tiểu Bạch mình như thế.
Sở Thu Hi thấy bộ dáng tức giận nhưng vẫn xinh xắn đáng yêu của Hạ Tiểu Bạch, cô mỉm cười ngọt ngào nói.
"Nhưng trước khi con tỏ tình, Tiểu Bạch đã áp con xuống đất cưỡng hôn con."
"Nhớ lại thì đây là lúc con bắt đầu yêu đương với Tiểu Bạch."
Hạ Văn Hải ăn một miếng tàu hủ suýt nữa đã bị nghẹn.
Rồi ông ta lấy vẻ mặt không thể tin được thốt lên: "Tiểu Bạch nhà ta có cái gan này sao?"
"Con bé nhìn thấy cô gái xinh đẹp là cứ đỏ mặt thôi." Σ(°△°|||)︴
Hạ Tiểu Bạch thấy Sở Thu Hi nói đến chuyện này.
Lúc đó xem nhiệm vụ mới, vô tình lại ngã xuống mới thành cưỡng hôn Sở Thu Hi.
Nghĩ lại, có lẽ đây là định mệnh rồi.
Cũng vì chuyện này mà cô với Sở Thu Hi mới ở bên nhau,
Vả lại còn dùng thân phận người đàn ông để thu phục cô nàng giàu có xinh này.
Cô đắc ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Cha mẹ, con gái của hai người luôn có lá gan như vậy đấy nha!”
"Con gan lắm đấy~"
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi liếc Hạ Tiểu Bạch một cái trắng dã, rồi khoát tay cô mà nhìn Hạ Văn Hải và Khương Tĩnh Vân
Đôi mắt óng ánh sáng ngời, đầy vẻ quyết tâm và mong cầu.
“Cha mẹ, hai người yên tâm giao Tiểu Bạch cho con là được.”
“Con nhất định sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tiểu Bạch thật tốt.”
Hạ Văn Hải và Khương Tĩnh Vân liếc mắt nhìn nhau.
Khương Tĩnh Vân khẽ mỉm cười đưa tay sờ đầu hai người họ.
"Nếu các con hạnh phúc thì mẹ đã vui rồi."
Hạ Văn Hải thở dài rồi cũng xua tay.
Dù sao hai đứa nó cũng đã sống chung, Tiểu Bạch cũng đã ngủ với người ta rồi thì còn làm gì được nữa.
"Được, được rồi, mẹ cũng đâu phải người hay bấu víu chuyện xưa."
"Nếu con thấy có thể tiếp tục như thế này thì bà già ta đây cũng không phản đối gì."
"Nhưng còn Thu Hi, cha mẹ con thấy thế nào? Họ có biết chuyện này không?"
Sở Thu Hi im lặng một hồi:"Con sẽ đưa Tiểu Bạch về nhà gặp cha mẹ."
Sở Thu Hi nghĩ thầm. Thật ra cha mẹ Tiểu Bạch còn dễ nói chuyện hơn cha mẹ mình nhiều.
Dù sao cô cũng còn một đứa em trai để nối dõi tông đường.
Chỉ là cảm thấy có lỗi với Khương Tĩnh Vân và Hạ Văn Hải mà thôi.
Dù sao Hạ Tiểu Bạch cũng không có em trai.
Hạ Văn Hải cũng gật đầu: “Có lẽ chúng ta thật sự không thể hiểu được thế giới của người trẻ tuổi.”
Ông nhìn qua Hạ Tiểu Bạch nói: “Hạ Tiểu Bạch, tối qua cha với mẹ đã nói chuyện rất lâu.”
“Để xem xem có nên vì con mà thêm một đứa em trai không? Con thấy thế nào?!"
Hạ Tiểu Bạch chỉ sửng sốt rồi hai mắt chợt sáng lên: “Tất nhiên được vậy thì quá tốt rồi."
"Con sẽ nhường tất cả những gì con có cho em trai hoặc là em gái, và trở thành một người chị gái đủ tư cách."
Hạ Văn Hải... Ông không nghĩ là mình có thể có sinh thêm một đứa con gái nữa...
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tĩnh Vân có hơi đỏ bừng: "Lát nữa, cha với mẹ sẽ đi bệnh viện kiểm tra người ngợm thế nào, xem xem có thể mang thêm đứa thứ hai được không."
Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch chợt ngấn nước, cô xấu hổ quá.
Vì hạnh phúc ích kỷ của riêng mình, lại phải để mẹ già sinh thêm một đứa con nữa.
Cô bước đến trước mặt cha mẹ, vòng tay ôm họ, xúc động đến nỗi không kìm được nước mắt.
“Con xin lỗi, con gái bất hiếu khiến cho cha mẹ vất vả.”
Khương Tĩnh Vân nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của Hạ Tiểu Bạch.
“Nhỏ ngốc, thực ra mẹ với cha cũng luôn muốn có thêm một đứa con nữa.”
“Chỉ sợ không đủ khả năng sinh thêm một đứa nữa thôi.”
“Bây giờ con đã lớn rồi, một năm nữa sẽ tốt nghiệp, huống chi bây giờ lại là con gái."
"Áp lực kinh tế của cha với mẹ cũng giảm đi nhiều, chưa kể chẳng bao lâu nữa con sẽ…”
Bà cũng không nói tiếp vế sau.
Khương Tĩnh Văn cũng không rõ cha của Hạ Văn Hải sắp xếp thế nào, vậy cứ để ông ấy nói đi.
------
Dịch: MBMH Translate