Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 377 - Chương 377: Mẹ?

Chương 377: Mẹ? Chương 377: Mẹ?

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô: "Anh sẽ giao tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản thân anh cho em.”

“Sau này không cần nói cảm ơn với anh nữa, đây là chuyện đương nhiên thôi.”

Sở Thu Hi hạnh phúc khẽ "Ừ" một tiếng: "Em biết Tiểu Bạch đối tốt với em nhất."

Sau khi rửa mặt xong.

Sở Thu Hi nhìn mình trước gương, vành mắt đã có hơi thâm quầng.

Lại nhìn mỹ nhân bên cạnh trắng như tuyết, dung nhan không hề có nửa điểm tỳ vết.

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: "Thật không biết vị tiểu tiên nữ này là cái gì đúc thành?”

“Da thịt sao lại trắng trẻo mịn màng như vậy, dáng người nhìn thế nào cũng thấy yểu điệu hấp dẫn.”

Hạ Tiểu Bạch thản nhiên cười: “Chính anh cũng không rõ.”

Sở Thu Hi vờ dỗi đánh yêu Hạ Tiểu Bạch vài cái, rồi nói: "Em trang điểm trước đã.”

Hạ Tiểu Bạch Anh thở dài, trang điểm thôi mà, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ.

Mười lăm phút sau......

Hai cô gái nắm tay nhau đi xuống lầu, đã là mười một giờ trưa.

Tối hôm qua hai người lăn lộn với nhau, rạng sáng bốn giờ mới đi ngủ, dù đã ngủ đến giữa trưa nhưng vẫn có ngủ không đủ.

Khương Tĩnh Vân nhìn hai người tay trong tay, mười ngón đan xen đi xuống lầu.

Bỗng nhiên thấy được quá khứ của mình, lúc này bà mới chú ý tới Sở Thu Hi và Liễu Liễu năm đó có chút quen biết.

Chợt bà lắc đầu, có lẽ là mình có chút nhớ Liễu Liễu.

Từ sau lần gặp mặt cuối cùng năm đó, Liễu Liễu cực kỳ tức giận rời đi, sau đó hai người không còn gặp mặt nữa.

Thậm chí một chút liên lạc cũng không có.

Không có tin tức.

Không biết hiện tại Liễu Liễu sống như thế nào, có lẽ cũng đã kết hôn sinh con rồi đi.

Nếu năm đó lựa chọn tiếp tục...............

“Mẹ?”

“Mẹ?”

Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch liếc nhau, phát hiện Khương Tĩnh Vân đang ngẩn người?

“Mẹ?!”

Hạ Tiểu Bạch đi tới bên cạnh bà, Khương Tĩnh Vân lúc này mới bừng tỉnh từ những hồi ức trong quá khứ.

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của bà khẽ thở dài, hiện tại mình đã có chồng có con.

Có Tiểu Bạch mà bà yêu thương nhất, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

“Tiểu Bạch, Thu Hi, hai đứa xuống rồi đấy à, bữa trưa xong rồi đây."

Sở Thu Hi buông tay Hạ Tiểu Bạch ra, vui vẻ ôm cánh tay trắng nõn của Khương Tĩnh Vân.

“Mẹ, hôm nay hình như trông mẹ càng thêm trẻ trung xinh đẹp thì phải!”

Khương Tĩnh Vân cũng vui vẻ cười cười: "Cô nhóc này, cái miệng đúng là ngọt quá!”

Ba người đi vào phòng khách.

Hạ Văn Hải cũng đang ngồi đọc báo.

Hạ Tiểu Bạch hỏi: "Ba, hôm nay ba không đi làm sao?”

Hạ Văn Hải cười cười: "Khó có dịp Tiểu Bạch nhà ta ở nhà, ba vẫn còn dư mấy ngày nghỉ, thôi thì hôm nay nghỉ luôn cho rồi.”

Nghĩ thầm dù sao bây giờ Tiểu Bạch đã là con gái, mình cũng không cần phải cố gắng như vậy.

Sở Thu Hi có chút lo lắng nhìn Hạ Văn Hải.

“Chào...... Chào buổi trưa ạ." Tâm trạng cô có chút thấp thỏm.

So với Khương Tĩnh Vân, cô đối với Hạ Văn Hải vẫn có chút sợ.

Sợ làm ông mất hứng, sau đó không cho phép mình và Hạ Tiểu Bạch ở bên nhau.

Có điều cô phát hiện Hạ Văn Hải sao lại có dáng vẻ ngứa đòn thế kia, khóe miệng đều sắp lệch lên trời......

Hạ Văn Hải cũng gật đầu: "Ngồi xuống ăn cơm đi, sau này có lẽ sẽ là người một nhà.”

Ông nhìn Sở Thu Hi mi mục như họa.

Sở Thu Hi quả thật rất xinh đẹp, đã có thể xếp vào top mỹ nữ đẹp nhất, cần tướng mạo có tướng mạo, cần dáng người có dáng người.

Chiều cao một mét sáu tám, trong số các nữ sinh đây đúng là chiều cao của các nữ thần.

Nếu Hạ Tiểu Bạch vẫn là con trai.

Ông thật sự không biết cần phải có bao nhiêu sính lễ mới có thể cưới cho con trai cô vợ xinh đẹp như vậy về nhà.

So với ông và Khương Tĩnh Vân năm đó thật sự không giống nhau.

Ông nhớ rõ năm đó khi cưới Khương Tĩnh Vân cũng chỉ mất một tháng tiền lương,

một cái giường lớn, một chiếc xe đạp, nhà cửa gì cũng không có.

Nếu hiện tại mà chỉ có như vậy ha ha......

Có lẽ nhạc phụ nhạc mẫu ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm.

Sở Thu Hi rất khéo léo giúp Khương Tĩnh Vân mang thức ăn ra bày biện chén đĩa.

Khương Tĩnh Vân càng nhìn nàng càng hài lòng với cô con dâu này, dáng dấp xinh đẹp lại còn rất hiểu chuyện.

"Được rồi, được rồi để hai người bọn tôi làm được rồi." Bà liếc nhìn Hạ Văn Hải.

"Ông đừng có đọc báo mãi, tự lấy đồ ăn đi."

Sở Thu Hi bưng bát cơm lên nói: "Để con lấy giúp cha là được."

Hạ Văn Hải cũng khẽ gật đầu, có hơi hài lòng mà để tờ báo xuống: “Để cha tự làm được rồi.”

Hạ Tiểu Bạch gắp một miếng sườn non cho vào miệng: “Sườn mẹ làm vẫn ngon như ngày nào.”

Hạ Văn Hải cũng ăn một miếng, rồi nhìn qua Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch hỏi.

"Hai đứa quen nhau thế nào?"

Hạ Tiểu Bạch đang định mở miệng, nhưng Sở Thu Hi đã trả lời trước: "Tụi con biết nhau từ hồi cấp ba."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment