Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía mấy quyển album đặt bên giường.
Sở Thu Hi trong lòng còn ôm một cái, vui vẻ nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hướng về phía mình.
“Tiểu Bạch, vừa rồi em đã xem rất nhiều ảnh chụp anh khi còn bé.”
"Thật sự quá đáng yêu xinh đẹp, đáng tiếc không có tấm nào anh mặc váy ngắn cả." Biểu cảm của cô có chút thất vọng.
Hạ Tiểu Bạch nhận lấy cuốn album ảnh từ tay cô, cũng tùy ý mở ra xem, tất cả đều là những bức ảnh ghi lại những khoảnh khắc của anh trong cuộc sống.
"Từ nhỏ anh đã được nuôi dưỡng như một đứa con trai."
Sở Thu Hi chỉ đơn giản "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi tiếp, đây là chuyện nhà của Hạ Tiểu Bạch.
Cô mặc dù hỏi qua mấy lần Hạ Tiểu Bạch vì sao trước kia muốn nữ cải trang nam.
Nhưng Hạ Tiểu Bạch mỗi lần đều chỉ trả lời vài câu qua loa, dường như không muốn nói rõ.
Thân là một cô gái thông minh, cô đương nhiên biết mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
Tiếp tục truy hỏi quá nhiều sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy phiền phức.
Hạ Tiểu Bạch ngước mắt nhìn Sở Thu Hi: "Rồi sẽ có lúc anh đem hết thảy mọi chuyện đều nói cho Thu Hi, cho anh một chút thời gian có được không?"
Sở Thu Hi dựa sát vào vai Hạ Tiểu Bạch Tuyết, dịu dàng nói: "Không nói cho em biết cũng không sao cả, Tiểu Bạch đối tốt với em là được rồi."
Hạ Tiểu Bạch nhìn mỹ nhân đang dựa sát vào vai mình.
Hôm nay nhìn bạn gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương ở bên cạnh, sao có thể nhịn được.
Hạ Tiểu Bạch một tay ném Sở Thu Hi xuống giường. Thân thể yểu điệu đem cô hoàn toàn áp chế.
Hai tay trắng như tuyết của anh chống đỡ thân thể, nhìn xuống Sở Thu Hi phía dưới.
Dung nhan xinh đẹp kia cứ như vậy nở rộ ở trước mắt mình, trắng trẻo mịn màng như tuyết, phảng phất như thổi đạn lập tức vỡ.
Trên người Thu Hi mặc váy liền màu nhạt, phác họa ra dáng người yểu điệu, dưới lớp váy ngắn lộ ra một đôi chân dài trắng như tuyết thẳng tắp.
Lại phối hợp với giày cao gót, hiện ra một loại mị hoặc khác thường.
Rõ ràng là ở nhà mà vẫn mang giày cao gót, chắc chắn Sở Thu Hi cố ý mang cho mình xem.
Nghĩ đến đây.
Đôi mắt Hạ Tiểu Bạch tràn đầy hạnh phúc ôn nhu, đôi môi anh đào khẽ mấp máy .
“Thu Hi...... Yêu em!”
“Chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!”
“Hạ Tiểu Bạch anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em!”
Dung nhan tuyệt mỹ của Sở Thu Hi cũng đỏ bừng, khóe miệng xinh đẹp cong lên.
Đôi mắt cô trong veo như nước mùa thu, ánh mắt sáng láng nhìn xuống Hạ Tiểu Bạch.
Mỹ nhân trước mắt quá xinh đẹp, chính là sự tồn tại xinh đẹp đến có chút không chân thật, giống như không tồn tại trên nhân gian.
Lung linh ngọt ngào, da như tuyết trắng, vạt váy chảy xuống một bên, lộ ra một nửa bắp thịt như băng tuyết bạch ngọc.
Trong đôi mắt tinh khiết linh động mờ mịt một chút hơi nước. Tựa như tiên tử mới hạ phàm, tuyệt thế vô song mà mang theo chút ngây ngô, tỉnh tỉnh mê mê mà lại làm cho người ta mê muội.
Bàn tay ngọc của anh nhẹ nhàng nâng gương mặt tuyệt thế mỹ nhân.
“Em cũng yêu anh.”
“Em cũng xin thề, cả đời này chỉ yêu một mình Tiểu Bạch.”
“Lời thề trọn đời, cho dù sinh lão bệnh tử!”
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi cúi đầu, cánh môi hai người chỉ cách nhau vài mm.
Dưới ánh đèn da thịt như tuyết của Sở Thu Hi hiện ra vầng sáng trong suốt, lông mi mỏng manh mỗi lần run rẩy tựa như lông vũ gãi vào đáy lòng người.
Cặp mắt linh động kia tràn đầy tình ý, lộ ra một vẻ kiều mị cùng ngây ngô mê người.
Cuối cùng họ hôn nhau, khi môi chạm vào nhau, tựa như vị kẹo kéo dài mang theo mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hai người còn đang mặt đối mặt ôm nhau ngủ, da thịt trắng nõn tản ra mùi thơm của hoa ly trong phòng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".
“Tiểu Bạch, Thu Hi, dậy đi thôi, đã mấy giờ rồi?”
Tay Hạ Tiểu Bạch khẽ lau mắt: “Con biết rồi ạ, chúng con dậy ngay đây.” Đôi môi anh đào ngáp một cái, lười biếng trả lời.
Đôi mắt mơ màng vừa mở ra, vừa vặn cũng nhìn thấy Sở Thu Hi đang mở mắt.
Gương mặt trắng nõn tinh tế của cả hai đồng thời hiện nở nụ cười tươi, đôi mắt hạnh mắt sáng, ngũ quan tinh xảo.
Nụ cười này giống như giọt sương tinh khiết nhất buổi sớm.
“Tiểu Bạch, tối hôm anh có cố gắng đó, hi vọng về sau anh có thể tiếp tục phát huy.”
Hạ Tiểu Bạch cọ cọ đôi môi đỏ mọng của cô: "Có lần nào anh không cố gắng làm cho Thu Hi hạnh phúc chưa?”
Sở Thu Hi mặc xong váy: "May mắn váy không bị rách."
“Đây chính là váy mẹ mua cho em, nhất định phải giữ cẩn thận.”
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi mặc váy, tóc dài đến eo, tiên khí bồng bềnh, làn váy lay động.
Mỹ nhân như hoa như ngọc, tựa một đóa hoa sen trắng như tuyết thanh tú thoát tục.
Sở Thu Hi đi vào phòng tắm rửa mặt mới phát hiện không mang theo bàn chải đánh răng.
“Đồ dùng vệ sinh cá nhân của em vẫn để ở dưới lầu.”
Hạ Tiểu Bạch thản nhiên cười đưa bàn chải đánh răng của mình cho cô.
“Dùng của anh cũng được!”
Sở Thu Hi đỏ bừng mặt, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn anh!”
------
Dịch: MBMH Translate