Ngay sau đó cả hai đã đến phòng kiểm tra ở bệnh viện.
Sau một loạt các cuộc kiểm tra.
Hạ Văn Hải đã nhận được kết quả, dù chất lượng tinh trùng của ông đã giảm đi nhưng muốn có thai chỉ cần cố gắng một chút là không thành vấn đề.
Nhìn thấy kết quả này ông cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng bảo kiếm của ông chưa già đi.
Tại phòng khám phụ khoa.
Khương Tĩnh Vân cầm tờ báo cáo kết quả mà ngây ngẩn cả người.
Lúc này nữ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho bà cũng mỉm cười nhìn bà.
“Chúc mừng chị.”
“Người đàn ông đeo kính ngoài đó là chồng chị phải không?” Nữ bác sĩ tò mò hỏi.
Khương Tĩnh Vân đỏ mặt, khẽ gật đầu: “Phải.”
Cũng may là nữ bác sĩ đã nhìn tuổi của Khương Tĩnh Vân.
Nếu không đã tưởng rằng người ngoài kia là trâu già gặm cỏ non.
Song song đó cũng vô cùng ngưỡng mộ Khương Tĩnh Vân vì đã duy trì được làn da, ngoại hình và vóc dáng đẹp như vậy.
Bà trông cũng chỉ mới hơn ba mươi vừa trẻ lại vừa xinh đẹp, còn có một nét quyến rũ trưởng thành mà con gái không thể có được.
Giống như một quả đào mật chín mọng, ngọt ngào và thơm ngon, không hề có vị chát.
Nữ bác sĩ vẫy tay với Hạ Văn Hải đang căng thẳng chờ đợi ngoài cửa: “Thưa anh, xin mời vào.”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hạ Văn Hải chỉ vào mình, sau đó căng thẳng bước vào.
Chẳng lẽ kết quả của Tĩnh Vân có vấn đề gì rồi? Hay là có bệnh gì!!!!
Ông lo lắng chạm vào mái đầu của Tĩnh Vân: "Sao vậy? Sức khỏe bà nhà tôi có vấn đề gì sao?"
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của ông, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tĩnh Vân cũng cười ngọt ngào nói: "Tôi không sao, lại còn..."
Bà nâng bàn tay trắng trẻo đưa kết quả cho Hạ Văn Hải: "Này ông tự đọc đi."
Hạ Văn Hải nửa tin nửa ngờ nhìn.
Ông cũng ngây ngẩn cả người ra: “Đã hơn một tháng rồi sao?”
Khương Tĩnh Vân cũng vui vẻ ôm lấy Hạ Văn Hải: “Có cảm thấy hạnh phúc tới bất ngờ không?”
Cơ mặt Hạ Văn Hải cũng không nhịn được mà cười lên.
"Vợ tôi giỏi quá, Tiểu Bạch sắp có em trai hay em gái rồi."
Khương Tĩnh Vân cũng vui vẻ gật đầu: "Chắc Tiểu Bạch cũng sẽ vui lắm đây."
Hạ Văn Hải nhìn về phía bác sĩ: "Chúng ta có cần để ý gì không?"
Bác sĩ viết vào phần lời dặn của bác sĩ: "Anh chị chỉ cần để ý những gì tôi viết là được."
“Ví dụ như nam giới không được hút thuốc, không nên quan hệ quá độ."
"Nữ thì phải kiêng đồ cay dầu mỡ linh tinh ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Quan trọng nhất là khám thai, xét tình hình của hai anh chị ở tuổi này được xem là có thai trễ.”
“Nên gần đây chị phải kiểm tra thường xuyên hơn một chút."
"Thời gian thăm khám tôi đã viết lên đó, anh chị cứ sắp xếp đến theo giờ là được."
"Cố gắng tốt nhất có thể để không bỏ lỡ khả năng sinh được con."
Hạ Văn Hải cảm ơn bác sĩ một hồi mới đỡ Khương Tĩnh Vân rời khỏi bệnh viện.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện.
Hạ Văn Hải càng đỡ Khương Tĩnh Vân cẩn thận hơn: “Tĩnh Vân, cẩn thận một chút ở phía trước có bậc thang.”
Khương Tĩnh Vân trợn đôi mắt đẹp nhìn ông một cái: “Được rồi, tôi có phải con nít đâu, sao ông lại sốt vó như vậy chứ?”
"Cũng có phải lần đầu tiên đâu.”
Hạ Văn Hải âu yếm hôn Khương Tĩnh Vân: “Cẩn thận một chút có sao, chúng ta đâu còn trẻ nữa.”
“Không ngờ vừa nói muốn đứa thứ hai ai ngờ lại có thật.”
“Thấy sự cày cấy của tôi chưa."
Chợt dung nhan xinh đẹp của Khương Tĩnh Vân đỏ bừng: "Còn không phải là nhờ kỳ an toàn của tôi nên ông đòi không áo mưa đấy sao."
Hạ Văn Hải gãi đầu.
Ông vô thức lấy ra một điếu Hoa Tử muốn đốt lên, rồi chợt nhìn thấy đôi mắt hờn dỗi của Khương Tĩnh Vân.
“Chết thật, tôi quên mất.” Nói rồi ông ném gói Hoa Tử và cái bật lửa vào thùng rác.
“Tôi thề từ nay về sau sẽ không hút thuốc nữa mà sẽ để dành tiền nuôi con.”
Lúc này đã hơn năm giờ chiều.
Sở Thu Hi hầm xong chén canh bổ để ở trong nồi đã lâu.
Để nấu chín hoàn toàn ít nhất phải mất năm đến sáu tiếng đồng hồ.
Chỉ cần uống trước khi đi ngủ, thì đúng là món canh vui khỏe cho phụ nữ.
Bữa tối cũng đã nấu xong, Hạ Tiểu Bạch đang ở bên cạnh lo liệu.
Không lâu sau.
Hạ Văn Hải và Khương Tĩnh Vân đã về tới.
Hai người đi đến sảnh chính, thấy Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi đang ở trong bếp nấu bữa tối.
Hai cô gái nói chuyện cười đùa, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng cười như tiếng của chiếc chuông bạc, trông rất tình cảm.
Hai người cũng nhìn nhau mỉm cười.
Hạ Tiểu Bạch cho bắp cải đã rửa sạch ráo nước vào nước sôi, sau đó cho tỏi, dầu và muối vào.
Món cuối cùng đã xong hai người bưng ra bàn ăn.
"Cha mẹ! Hai người về rồi à?" Hạ Tiểu Bạch bước tới hỏi.
"Kiểm tra sao rồi ạ? Chắc là ổn hết ạ."
"Sau này ba nhớ uống cái bổ thận mà con mua nhé."
Sở Thu Hi duỗi ngón tay cái trắng nõn: "Mẹ còn trẻ đẹp, cha thì gừng càng già càng cay nên chắc chắn là không có vấn đề gì."
Hạ Văn Hải cũng đắc ý dào dạt, giơ tay đẩy kính lên.
"Thu Hi nói đúng, cha đúng là gừng càng già càng cay đấy."
Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi liếc nhau một cái rồi chớp chớp đôi mắt đẹp.
Khương Tĩnh Vân giận dữ nhìn ông, đôi đỏ mọng quyến rũ mở lời.
“Tiểu Bạch, chín tháng nữa con sẽ có em trai hoặc là em gái đó.”
Hạ Tiểu Bạch sửng sốt, không hiểu mẹ mình nói vậy là ý gì.
Sở Thu Hi phản ứng nhanh nhạy: “Chẳng lẽ mẹ đã mang thai được một tháng rồi?”
Khương Cảnh Vân dịu dàng sờ bụng mình rồi hạnh phúc gật đầu.
“Đúng vậy, bác sĩ kiểm tra ra đã được một tháng rồi.”
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch tràn ngập vui mừng, vội đi tới bên cạnh Khương Tĩnh Vân.
Rồi cô cúi cái đầu nhỏ của mình áp tai vào cái bụng không có chút thịt thừa của bà.
“Để con nghe xem em bé có động đậy không.”
Khương Tĩnh Vân tức giận nói: “Mới một tháng mà động đậy gì?”
“Ít lắm cũng phải bốn năm tháng mới động đậy.”
“Lúc con mới bốn tháng tuổi đã lăn lộn quằn quại trong bụng mẹ rồi."
“Bây giờ nhoáng cái đã hơn hai mươi năm, thời gian trôi nhanh thật."
Hạ Tiểu Bạch sờ sờ nhẹ vào cái bụng của Khương Tĩnh Vân: "Vậy mà mẹ vẫn còn xinh đẹp như ngày nào."
------
Dịch: MBMH Translate