Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 381 - Chương 381: Hạ Tiểu Bạch: Cha... Bây Giờ Con Muốn Rất Tát Cha Một Cái

Chương 381: Hạ Tiểu bạch: Cha... Bây Giờ Con Muốn Rất Tát Cha Một Cái Chương 381: Hạ Tiểu bạch: Cha... Bây Giờ Con Muốn Rất Tát Cha Một Cái

Sau buổi cơm tối, Sở Thu Hi mới nhớ ra trong bếp còn món canh thập toàn đại bổ.

"Cha mẹ, con còn nấu cho hai người món canh thập toàn đại bổ trong bếp nữa.”

"Tiểu Bạch nói muốn để tối nay hai người cố gắng một chút, mà bây giờ mẹ đã mang thai chẳng phải lãng phí rồi sao?”

Khương Tĩnh Vân cũng cười cười: “Các con thật có lòng, đúng là mẹ đang có thai nên không thể uống.”

"Nhưng Văn Hải vẫn uống được, anh và Tiểu Bạch uống một chút đi cho khỏi phí.”

Ngược lại Hạ Tiểu Bạch cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao tối nào anh cũng làm việc với Sở Thu Hi.

Anh thầm thở dài, hai tay thả lỏng.

“Vậy thì phải để cha chịu uất ức rồi, bây giờ mẹ đang có thai, mà phải uống canh đại bổ như thế này, sao mà chịu được đây.”

Hạ Văn Hải nhẹ nhàng vỗ đầu Hạ Tiểu Bạch.

"Con bé này, đừng nói cha con thành kiểu người hạ lưu như thế chứ.”

Hạ Tiểu Bạch cười hắc hắc nói: “Không phải do cha phong lưu mà do mẹ quá xinh đẹp.”

Lúc chạng vạng tối.

Hạ Văn Hải nhìn Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch đùa giỡn trong phòng khách, ông biết đã đến lúc nói cho anh biết chuyện của ông nội.

Hạ Văn Hải nhìn thoáng qua Khương Tĩnh Vân, bà đi đến trước mặt Sở Thu Hi cười nói.

“Thu Hi, có thể ra ngoài đi dạo với mẹ một chút không.”

"Mẹ dẫn con đi tham quan làm quen với trấn nhỏ một chút.”

"Thời gian này ở trấn Trường Hà rất náo nhiệt, gió sông cũng rất mát mẻ."

"Trước kia khi Tiểu Bạch khi còn bé, buổi tối mẹ thường dẫn con bé tới đó chơi.”

Hạ Tiểu Bạch cũng đứng lên: “Mẹ, con cũng muốn đi.”

Khương Tĩnh Vân dịu dàng xoa đầu con gái.

“Cha con có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

Hạ Tiểu Bạch sững sờ, vội vàng nói: “Cha, chẳng phải cha đã đồng ý cho con và Thu Hi ở bên nhau rồi sao?”

“Cha sẽ không đổi ý chứ.”

Hạ Văn Hải bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra con thật sự rất khẩn trương lo cho cô bạn gái nhỏ của mình.”

"Yên tâm đi, cha không phải muốn nói về chuyện này, mà là chuyện về ông nội ruột của con.”

Lúc này Hạ Tiểu Bạch càng ngây ngẩn cả người: “Ông nội của con?”

"Chẳng phải ông nội đã đi bán trứng muối trước khi con được sinh ra đời sao?”

Hạ Văn Hải….. dù ông có thương yêu đứa con gái bảo bối này cỡ nào thì cũng phải đưa tay lên gõ đầu cô một cái.

“Con nhóc này, sao con có thể nguyền rủa ông nội mình như thế. Ông nội con rất tốt, cơ thể rất khỏe mạnh.”

Sở Thu Hi thấy vậy cũng nắm tay Khương Tĩnh Vân: “Mẹ, chúng ta đến Trường Hà một lát đi.”

Nói xong hai người liền ra khỏi nhà.

Hạ Tiểu Bạch càng cảm thấy kỳ lạ, đưa tay lên sờ sờ đầu: “Không thể nào, ông nội con còn sống?"

"Trong trí nhớ của con chưa từng nghe qua bất cứ chuyện gì liên quan tới ông.”

"Con còn tưởng rằng ông nội đã….”

Hạ Văn Hải nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh mình ra hiệu cô ngồi xuống.

Hạ Tiểu Bạch cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh cha mình, đôi chân dài trắng như tuyết cũng mở ra một cách tùy tiện.

Hạ Văn Hải thấy dáng vẻ của cô cũng bất đỡ dĩ đỡ trán.

Nếu ông già mà phát hiện mình dạy dỗ cháu gái ông ấy thành một nữ hán tử như thế này thì không biết sẽ phát cáu tới mức nào.

“Tiểu Bạch, con có thể dè dặt một chút giống con gái được không, là con gái phải trang nhã đứng đắn, nhấc tay phải như một tiểu thư khuê các.”

"Con đã không còn là con trai, đã mặc váy mà còn giang chân như con trai, không sợ bị người ta dòm ngó sao?”

Hạ Tiểu Bạch cũng lè lưỡi, gương mặt thanh nhã tuyệt trần cười nói.

“Ở nhà con vẫn luôn vậy mà, nhất thời không thay đổi được.”

Nói rồi cô kéo váy khép hai chân lại, ngoan ngoãn ngồi đó làm một cô gái.

"Đúng rồi cha, nếu ông còn sống sao trước giờ con chưa từng nghe cha nhắc tới ông.”

"Bây giờ ông nội con đang ở đâu.” Cô cũng rất tò mò về người ông chưa từng gặp mặt của mình.

Hạ Văn Hải đột nhiên đứng lên, đưa lưng về phía Hạ Tiểu Bạch nói bằng một giọng điệu nghiêm trọng.

"Tiểu Bạch à, bây giờ con cũng đã trưởng thành.”

"Đúng là phải nói với con một chút về chuyện của gia tộc.”

"Thật ra cha con không phải người gốc Kim Lăng, mà là đến từ một gia tộc ở Yến Kinh.”

"Nhà họ Hạ.”

Hạ Tiểu Bạch nghe ngữ điệu nghiêm trọng của cha mình, cũng không nhịn được mà trêu chọc.

"Cha à, cha đừng nói với con rằng thật ra cha là đại gia xuất thân từ một gia tộc lớn đấy.”

"Mấy năm nay không nói cho con biết là để cho con rèn luyện tâm tính, bây giờ con đã trưởng thành nên mới cho con biết thật ra con là công tử nhà giàu đời thứ hai.”

Hạ Văn Hải thở dài lắc đầu: “Tiểu Bạch à, con nghĩ gì đó, sao con có thể là công tử nhà giàu đời thứ hai được.”

Hạ Tiểu Bạch cũng gật gật đầu.

“Con nói mà, hiện thực cũng không phải tiểu thuyết, chuyện tốt như vậy tại sao có thể xảy ra ở trên người con được."

"Huống chi bây giờ con đã biến thành con gái, nếu cha mà nói con là công tử nhà giàu, con sẽ sụp đổ mất.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment