Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Về Tân Hải

Chương 383: Về Tân Hải Chương 383: Về Tân Hải

Hạ Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu cha mình có ý gì.

Trong ấn tượng của anh, những gia tộc lớn giống như vậy rất coi trọng con trai.

Dù sao gia sản khổng lồ như vậy phải có người thừa kế.

Hạ Văn Hải thấy dáng vẻ nghiêng đầu đáng yêu của con mình thì đưa tay lên vỗ vỗ đầu anh.

"Rất nhanh con sẽ hiểu."

Hạ Tiểu Bạch tiếp tục hỏi: "Cho nên cha nói nhiều như vậy là vì cái gì? Cha cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”

"Chẳng lẽ ông nội còn chia gia tài cho cha?”

Hạ Văn Hải tức giận nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: "Nói linh tinh gì đó, ông nội con càng già càng khỏe.”

"Là như vậy, gần đây bác cả của con có liên lạc với cha, nói ông nội con muốn cho con về nhà họ Hạ nhận tổ quy tông, thuận tiện kế thừa tài sản.”

"Huống chi con đúng là người nhà họ Hạ, dù thế nào cũng phải để tên con vào gia phả nhà họ Hạ.”

Hạ Văn Hải tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ có một vấn đề, chính là ông nội con bao gồm người nhà họ Hạ đều không biết con là con gái."

"Có lẽ đối với con mà nói đây là một chuyện tốt.”

"Ý của cha là, trong lúc con chưa quen thuộc với nhà họ Hạ, thì đừng tùy tiện làm lộ thân phận con gái của con.”

"Không phải... ... ..."

Hạ Văn Hải thật sự không dám tưởng tượng, nếu người nhà họ Hạ biết Hạ Tiểu Bạch là con gái, còn là một em gái đẹp như tiên thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đơn giản chính là con cừu nhỏ rơi vào hang sói.

Dù Hạ Tiểu Bạch không hiểu mô tê gì nhưng anh tin hẳn là cha mình có suy nghĩ riêng.

Anh cũng gật đầu nhẹ: “Chẳng lẽ không nói cho ông nội biết?”

Hạ Văn Hải nghĩ nghĩ: "Ngược lại cũng có thể nói cho ông nội con biết, con đi một mình về nhà họ Hạ nói với ông đi.”

"Dù sao cũng nên tự mình xem rồi xử lý.”

Hạ Tiểu Bạch gật đầu một cái: “Vậy khi nào con mới đến Yến Kinh gặp ông”

Nói đến Yến Kinh, trong mắt Hạ Tiểu Bạch cũng tràn ngập mong đợi.

Đây chính là thủ đô của nước Hoa, cũng là đô thị lớn phồn hoa nhất nước với các loại danh lam thắng cảnh

Hạ Văn Hải đẩy mắt kính nói: "Hẳn là trong tháng này sẽ có người nhà họ Hạ đến đón con.”

Đêm đến.

Sở Thu Hi và Khương Tĩnh Vân đã đi dạo về.

Hạ Văn Hải cũng đã dặn dò Hạ Tiểu Bạch hết thảy.

Khương Tĩnh Vân nũng nịu noi: “Văn Hải! Em mệt quá, anh xoa bóp chân giúp em đi.”

Hạ Văn Hải vui vẻ chạy tới ôm Khương Tĩnh Vân lên theo kiểu công chúa.

"Được rồi, vợ à, chúng ta về phòng thôi.”

Sở Thu Hi cũng nói: “Tiểu Bạch, em cũng rất mệt mỏi, anh xoa chân cho em với.”

Hạ Tiểu Bạch cũng ôm lấy vòng eo thon của cô: “Chúng ta cũng lên lầu thôi, để anh giúp vợ bóp chân.”

Sở Thu Hi cũng ríu rít: “Chờ một chút.”

"Tiểu Bạch, canh thập toàn đại bổ này anh vẫn chưa uống đấy.”

Cuối cùng dưới sự ép buộc của Sở Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch cũng uống hai bát lớn, còn cô cũng uống gần nửa bát.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Lên đến trên lầu, Sở Thu Hi cũng có chút mệt ngồi trên giường, mang giày cao gót đi dạo dọc bờ đê cùng Khương Tĩnh Vân đúng là có hơi mệt.

Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn Sở Thu Hi, đôi chân dài xinh đẹp tinh xảo mang giày cao gót, trắng nõn, móng chân màu đỏ gợi cảm mà đáng yêu.

Thân là một người cuồng chân, anh hoàn toàn không thể khống chế được.

Hạ Tiểu Bạch nâng đôi chân dài xinh đẹp của Sở Thu Hi lên, giúp cô tháo giày cao gót ra ném qua một bên rồi đưa tay ra xoa nắn.

Sở Thu Hi cảm thấy ngọt ngào nhìn Hạ Tiểu Bạch xoa bóp chân cho mình: “Tiểu Bạch, anh thật tốt.”

Rất nhanh đã qua một tuần lễ.

Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi cũng thu dọn xong hành lý chuẩn bị trở về thành phố Tân Hải.

Dù sao Hạ Tiểu Bạch còn phải phụ đạo cho Lâm Bảo Bảo, bổ sung toàn bộ chương trình học còn thiếu.

Cũng miễn cho hai người cứ ở chỗ này làm bóng đèn trong thế giới hai người của cha mẹ.

Sở Thu Hi cũng phải về công ty xử lý công việc.

Hiện tại cha cô đã phân công cho cô quản lý một công ty con trong nhà.

Cơ bản là lên đại học năm tư đều đi thực tập, sớm nắm giữ công việc của công ty cũng thuận tiện cho cô quản lý về sau.

Trên đường cao tốc.

Hạ Tiểu Bạch có hơi lưu luyến nói.

“Thu Hi, em thật sự phải về công ty sao? Không ở cùng anh thêm hai ngày được?”

Sở Thu Hi cũng nhìn mỹ nhân bên cạnh với biểu cảm có lỗi.

"Xin lỗi Tiểu Bạch, dù sao bây giờ em cũng muốn làm việc thật tốt, kiếm tiền nhiều hơn để bao nuôi vợ Tiểu Bạch nhà em.”

"Em đã quyết định rồi, nhiều nhất là ba mươi tuổi, dành ra mười năm để kiếm tiền, tích lũy thật nhiều, thật nhiều tiền.”

“Rồi chúng ta liền có thể vô lo vô ưu đi du lịch toàn thế giới.”

"Đến lúc đó Tiểu Bạch muốn đến chỗ nào chơi, em đều sẽ dẫn anh đi."

Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi bắt đầu miêu tả cuộc sống của hai người sau khi về hưu.

30 tuổi liền bắt đầu tiến hành tự do kinh tế để về hưu, du lịch vòng quanh thế giới.

Nghĩ lại thì cuộc sống thế này thật tươi đẹp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment