Hạ Tiểu Bạch nhìn tay Diệp Lâm cầm ly rượu, đôi môi anh đào dán lên vách ly uống một hơi cạn sạch.
Khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng, thoạt nhìn xinh đẹp dị thường, mang theo nụ cười mê người.
Đôi mắt to liếc mắt đưa tình nhìn mình.
Hạ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút dù sao cũng ở nhà, cô nhóc Diệp Lâm này cũng không có công cụ gây án.
Say thì say.
Chẳng lẽ Diệp Lâm còn có thể quấy rối mình sao.
Cô cũng học theo Diệp Lâm uống cạn ly rượu vang đỏ.
Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần cũng đỏ bừng, kiều diễm như đóa hoa hồng nở rộ.
Tuy tửu lượng của cô rất thấp, nhưng không có nghĩa là cô không thích uống rượu.
Cảm thấy rượu này quả thật cực kỳ ngon.
Hương nho nhàn nhạt xen lẫn hương vị chocolate, khi vào cổ họng thì ngọt ngào xen chút đắng.
“Uống ngon, rượu này uống quá ngon!”
“Diệp Lâm, cho anh một ly nữa đi!”
Diệp Lâm thấy Hạ Tiểu Bạch uống hết rượu, khóe miệng khẽ lộ một đường cong.
Đôi mắt đẹp quan sát mỹ nhân đối diện, không nhịn được liếm liếm môi anh đào.
Hạ Tiểu Bạch đổ liên tục hai ly rượu đỏ vào cổ họng, cả người đều say cảm giác lâng lâng mơ hồ.
Khuôn mặt hơi đỏ bừng, mấy sợi tóc đen tùy ý rủ xuống, đong đưa nhẹ nhàng ở bên hông mảnh khảnh, tăng thêm vài phần mỹ cảm xinh đẹp.
“Diệp Lâm, rượu này uống ngon quá!”
“Cho anh một ly nữa.”
“Đêm nay chúng ta phải say mới thôi! Zô zô zô!”
Diệp Lâm khẽ bước chân, đi đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch đang say khướt.
Thuận thế xoay một cái an vị ở trên đùi Hạ Tiểu Bạch, đôi tay trắng nõn thon dài gắt gao vờn quanh cổ Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch mặc dù có chút say khướt, nhưng vẫn duy trì một phần lý trí, đôi môi đỏ mọng dính chút rượu hờn dỗi nói.
“Diệp Lâm, em làm gì vậy? Anh là anh Tiểu Bạch của em...”
Diệp Lâm nũng nịu nói bên tai Hạ Tiểu Bạch.
“Anh Tiểu Bạch, chẳng lẽ Diệp Lâm như này vẫn không lọt được vào mắt anh sao?”
“Em là hoa khôi của trường người mà vô số người theo đuổi đó.”
“Chẳng lẽ anh Tiểu Bạch thật sự không có chút ý nào với người ta?” Cô ôm cổ Hạ Tiểu Bạch.
Thân thể mềm mại nhẹ nhàng ngồi thẳng, rất nhanh đầu đã cao hơn đỉnh đầu của Hạ Tiểu Bạch, con thỏ lớn trực tiếp áp vào mặt Hạ Tiểu Bạch.
Làm cho Hạ Tiểu Bạch thiếu chút nữa không hô hấp được, từ chóp mũi đến phế quản tất cả đều là mùi sữa thơm.
Con ngươi vốn say khướt sáng ngời cũng thanh tỉnh vài phần.
Cô ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên cao nhìn xuống mình.
Khuôn mặt hạnh nhân nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Lâm, đôi môi anh đào khẽ mở, hàm răng nhỏ lộ ra, đôi mắt lấp lánh ngập nước mơ hồ hàm chứa vài phần ngượng ngùng cùng với chút khiêu khích.
Hạ Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được cái gì, bàn tay khó nhọc ôm lấy trán, tay kia muốn đẩy mỹ nhân trong lòng ra.
Nhưng mà dưới tác dụng của men rượu, thân thể căn bản không dùng được sức.
Tựa như một con mèo mặc cho người ta tùy ý sắp xếp.
Diệp Lâm thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra nụ cười càng thêm đắc ý.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn chậm rãi cởi dây váy trên bờ vai trắng tuyết của Hạ Tiểu Bạch.
Trong phút chốc khiến nửa bả vai ngọc hoàn mỹ còn lại hiện ra trong không khí, cho dù là xương quai xanh tinh xảo hay là cánh tay trắng nõn như ngó sen…
Chỗ nào cũng có thể làm cho người ta vì thế mà điên cuồng, cho dù là nam hay nữ, cô không tin có người có thể nhẫn nhịn được.
"Diệp Lâm không nên xằng bậy, anh chính là anh Tiểu Bạch của em, mau dừng tay.” Mỹ nhân trong ngực vô lực giãy dụa.
“Anh Tiểu Bạch thật sự quá xinh đẹp!”
“Không giống với những nam sinh thối ở bên ngoài, thật sự làm Tiểu Lâm động tâm không thôi.”
Giọng nói của cô mềm mại như bông, thậm chí trong thanh âm còn mang theo một chút sợ hãi, kích động và khẩn trương.
Đến bước này rồi.
Đã không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản Diệp Lâm bắt lấy tiên nữ nhỏ trước mắt này được nữa.
Một trận gió mát lùa qua cửa sổ, mỹ nhân trong ngực lập tức rùng mình.
Diệp Lâm mới chậm rãi dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy tiên nữ say khướt đang giãy dụa.
“Anh Tiểu Bạch, chúng ta về phòng đi, ở phòng khách lạnh quá.”
Trở lại phòng.
Diệp Lâm trực tiếp ném Hạ Tiểu Bạch lên giường, quay người khóa trái cửa phòng.
“Anh Tiểu Bạch, như vậy sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể quấy rầy chúng ta.”
“Người ta vì ngày này mà đợi suốt mười mấy năm.”
"Lúc còn rất nhỏ, em đã thề nhất định phải gả cho anh Tiểu Bạch, làm cô dâu của anh Tiểu Bạch."
Dưới tác dụng của rượu, Hạ Tiểu Bạch lúc này gần như mất đi ý thức chỉ có thể thi thoảng vô thức rên rỉ.
Diệp Lâm thấy thế cũng hít sâu một hơi, bình tĩnh đánh giá tiên tử đang say này.
Càng nhìn càng cảm thấy đối phương hoàn mỹ không tì vết, da thịt trắng như tuyết, khung xương đẹp đẽ, làn da rực rỡ trong suốt.
Một ít mùi hương thoang thoảng cũng quanh quẩn bên người, làm con người ta càng mê ly.
------
Dịch: MBMH Translate