Cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm khẽ mở, đôi mắt đẹp khép hờ, vô cùng mê người.
Đôi chân ngọc thon dài mang giày xăng đan màu trắng, làm nổi bật đường nét mềm mại của bắp chân vốn thon dài mảnh khảnh.
Bàn tay nhỏ bé của Diệp Lâm nhẹ nhàng nâng một sợi tóc đen tới gần chóp mũi, ngửi một hơi: "Thơm quá!”
Một hương vị nhàn nhạt mà lại ngọt ngào, hương hoa thấm vào ruột gan, làm cho người ta vừa ngửi vào đã cảm thấy mỹ diệu, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thanh thuần.
Mấy phút sau Diệp Lâm nhịn không được lẩm bẩm nói.
"Tóc giả này cũng quá mức chân thật quá mức mềm mại." Lúc nâng ở trong tay không để ý một chút là sẽ trượt xuống.
Không có bất kỳ cảm giác trở ngại nào, tinh tế đến cực điểm. Mùi thơm ngát mê người.
Diệp Lâm muốn hỏi Hạ Tiểu Bạch vấn đề này đã lâu.
Tóc giả của anh ấy sao có thể chân thật như vậy, rốt cuộc mua ở chỗ nào.
Bây giờ anh ấy đã mặc mình sắp xếp, Diệp Lâm cũng không vội.
Cô nằm xuống giường như một con mèo.
Cẩn thận đánh giá cái đầu nhỏ của Hạ Tiểu Bạch, đáng tiếc trải qua vài phút lăn qua lăn lại.
Mái tóc đen như mực mọc trên đầu Hạ Tiểu Bạch hoàn toàn không có dấu vết thể hiện nó là tóc giả.
Không tháo ra được.
Diệp Lâm dùng tay lau mồ hôi trên trán.
“Tóc dài của anh Tiểu Bạch sao lại giống thật vậy?”
“Quên đi quên đi.” Cô tiếp tục đưa ánh mắt rơi vào bộ ngực kiêu ngạo của Hạ Tiểu Bạch.
Độ cong tuyết trắng lộ một nửa kia cũng không kém cô nhiều lắm.
"Cái bộ ngực giả này làm giống thật quá!" Diệp Lâm nhịn không được dùng đầu ngón tay chọc hơn mười cái, sau đó cũng chọc chính mình vài cái.
Dù là xúc cảm phản hồi lại khi chọc hay là xúc cảm khi sờ đều giống nhau như đúc.
Gần như là thật!!
Sau 10 phút...
Diệp Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn mỹ nhân trắng như tuyết trước mắt.
“Sao có thể như vậy!” Cô có chút ngơ ngác sững sờ ngồi ở đó!
“Anh Tiểu Bạch là con gái!!!”
Cô lắc lắc đầu, mái tóc đen hỗn độn, khuôn mặt tràn đầy vẻ không muốn tin.
“Không đúng! Cô ta không phải anh trai Tiểu Bạch của mình!”
"Nhất định là như vậy, là người phụ nữ này lừa tình cảm của mình, ngay từ đầu cô ta cũng không phải là anh Tiểu Bạch của mình."
"Anh Tiểu Bạch căn bản không qua nghỉ hè ở nhà mình, người phụ nữ này mạo danh thay thế anh ấy!"
Diệp Lâm nước mắt lưng tròng, cô chỉ yêu anh Tiểu Bạch của mình.
Cho dù nữ nhân này có xinh đẹp hơn nữa cũng không phải là người cô muốn.
Suy nghĩ một chút đây cũng không phải là chuyện xấu gì.
Như vậy liền chứng minh Hạ Tiểu Bạch không có bạn gái, Sở Thu Hi cũng không phải chị dâu của cô.
Nghĩ đến đây Diệp Lâm cầm lấy di động, vội vàng bấm số điện thoại Hạ Tiểu Bạch dùng bốn năm năm nay.
"Nếu là như vậy, anh Tiểu Bạch nhất định là đang ở nơi khác." Bàn tay nhỏ bé của cô lau nước mắt.
Sau đó, cảnh tiếp theo khiến cô thất vọng.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến từ trên mặt bàn, đây là điện thoại cô vừa lấy ra từ người cô gái này!
“Sao có thể như vậy! Số điện thoại của anh Tiểu Bạch sao lại ở trên điện thoại của cô gái này!”
“Chẳng lẽ cô ta cũng có quan hệ với anh Tiểu Bạch?”
Diệp Lâm cũng chỉ có thể chờ đối phương hoàn toàn tỉnh lại mới biết được.
Cứ như vậy hai tay Diệp Lâm ôm chân ngồi xổm bên cạnh mỹ nhân ngủ say này suốt một buổi tối.
Cho đến khi những tia nắng đầu tiên của phía đông xuất hiện.
Diệp Lâm buồn ngủ không chịu được mới chậm rãi nằm xuống lặng lẽ ngủ say.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khi Hạ Tiểu Bạch mông lung tỉnh lại từ trong cơn say rượu.
Đã là mười hai giờ trưa, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào trong phòng.
Trán của cô vẫn có chút đau.
Hạ Tiểu Bạch không thích nhất chính là loại cảm giác tỉnh lại sau khi uống rượu say này.
Cô chậm rãi ngồi dậy.
Cảm giác thân thể mình lạnh lẽo, bàn tay vô thức sờ đệm chăn đắp ở trên người.
“Sao lại bản thân mình lại đột nhiên quay phim ngắn vậy?!”
Hạ Tiểu Bạch nhớ rõ tối hôm qua Diệp Lâm vì muốn chúc mừng sinh nhật cho Diệp Tử Hiên nên tổ chức một party hai người, nhưng không có Diệp Tử Hiên.
Còn làm chiếc bánh sinh nhật ăn một miếng là sẽ ngọt rụng răng.
Bò bít tết, mì Ý.
Đúng rồi còn có hai bình rượu vang đỏ trân quý của chú Thế.
Diệp Lâm mời cô uống vài ly, sau đó... Hạ Tiểu Bạch có chút nhớ không rõ lắm.
Chỉ nhớ mình uống đến tận hứng, rượu vang đỏ kia thật sự quá ngon.
Làm cho cô nhịn không được muốn uống thêm lại uống thêm.
Hạ Tiểu Bạch luôn cảm thấy mình quên chuyện gì quan trọng nhưng mãi không nhớ ra?
Bàn tay ngọc vỗ vỗ cái đầu vẫn đang hỗn độn.
Đột nhiên! Một hình ảnh xuất hiện trong trí nhớ!
Hạ Tiểu Bạch tựa hồ nhớ đến cái gì! Diệp Lâm thừa dịp mình say rượu không có sức giãy dụa, lộ ra nụ cười si mê!
Sau đó...
Cô theo bản năng cúi đầu, trên người không có gì cả?!
------
Dịch: MBMH Translate