Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Lại Đến! Khách Không Mời Mà Đến

Chương 388: Lại Đến! Khách Không Mời Mà Đến Chương 388: Lại Đến! Khách Không Mời Mà Đến

Hạ Tiểu Bạch cúi đầu nhìn thân hình trắng nõn của mình, ngây người.

Chăn đệm bọc ở trên người trong lúc lơ đãng chảy xuống, da thịt tuyết trắng dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ thánh khiết.

Qua hơn một phút cô mới phản ứng lại.

Cuối cùng cũng nhớ lại phần lớn chuyện tối qua.

Sau khi bị Diệp Lâm chuốc say, cô nhóc này lại động tay động chân với cô.

Chính mình chỉ có thể vô lực giãy dụa, sau đó bị ôm trở về phòng.

Không mất nhiều thời gian để hoàn toàn mất ý thức.

Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn hoàn cảnh chung quanh có chút khóc không ra nước mắt, bố cục màu hồng nhạt quen thuộc, trên bệ cửa sổ còn đặt bình hoa.

Mùi thơm ngát của thiếu nữ nhàn nhạt tràn ngập chung quanh.

Đây là phòng riêng của Diệp Lâm.

Mà lúc này Diệp Lâm đang ngủ cách mình không xa, tựa hồ rất mệt nhọc.

Chẳng lẽ mình đã bị cô…!!!

Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng kiểm tra từng tấc da thịt trên cơ thể mình.

Cuối cùng cũng rút ra được một kết luận.

Chính mình không có bị người ta làm chuyện gì không thể miêu tả cả.

Nhìn chiếc váy dài màu xanh ở bên cạnh, còn có đồ trên người bao gồm cả chiếc quần… màu trắng tinh khiết…

Hạ Tiểu Bạch nhặt lên vội vàng mặc vào, đôi môi anh đào mới thở phào nhẹ nhõm.

Đại khái chắc là cô nhóc Diệp Lâm này sau khi chuốc say mình, thì muốn làm một ít chuyện không thể miêu tả.

Nhưng khi cô phát hiện mình là con gái thì ngừng động tác.

Cũng không có giống như Sở Thu Hi biết cô là nữ vẫn làm.

“Hạ Tiểu Bạch à Hạ Tiểu Bạch, lần sau nhất định phải chú ý, không bao giờ để mấy cô gái xinh đẹp kia chuốc say nữa.”

Hạ Tiểu Bạch sửa sang lại mái tóc đen có chút lộn xộn, tay ngọc nhẹ vén váy đi đến bên cạnh Diệp Lâm.

Lẳng lặng nhìn cô nhóc này.

Không biết nên tức giận hay nên như nào đây...

Đợi sau khi cô tỉnh lại nhất định phải giáo huấn cô nhóc này một trận, Hạ Tiểu Bạch quyết định.

Diệp Lâm cuộn tròn thân thể như một con mèo, khuôn mặt hạnh nhân nhỏ nhắn dường như có chút khó chịu.

Trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn màng, tựa hồ là đang gặp ác mộng.

“Anh Tiểu Bạch...”

“Anh Tiểu Bạch đừng rời khỏi Diệp Lâm...”

“Cô gái xấu xa có phải cô cướp anh Tiểu Bạch của tôi đi rồi không?”

Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô trong mộng, chẳng lẽ là thân phận con gái của mình dọa cô sợ?

Quả nhiên mình tuyệt đối không thể tức giận với Tiểu Lâm Lâm người mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn được.

Diệp Lâm vẫn đang ở trong mộng thế mà lại chảy nước mắt.

“Hu hu, anh Tiểu Bạch... Ôm em một cái!”

Hạ Tiểu Bạch chậm rãi ôm lấy Diệp Lâm, để cô ngủ trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cô.

“Diệp Lâm, anh Tiểu Bạch ở đây không cần sợ!”

Diệp Lâm cũng có cảm ứng, chậm rãi bình tĩnh lại.

Hạ Tiểu Bạch ôm cô dựa vào một bên lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu...............

Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến: "Cô gái xấu xa! Rốt cuộc cô là ai!”

Hạ Tiểu Bạch khẽ che môi ngáp một cái, chậm rãi mở mắt.

Ánh hoàng hôn vàng óng tràn ngập khắp phòng, nhuộm đẫm toàn bộ căn phòng thành màu vàng mê người.

Đập vào mắt là thiếu nữ mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm mình.

Cô nhếch miệng, lộ ra một đôi răng hổ nhỏ đáng yêu, bộ dáng siêu hung dữ. (?? ˇ﹏ˇ

"Diệp Lâm..." Hạ Tiểu Bạch không biết mở miệng như thế nào, muốn giơ tay sờ sờ khuôn mặt của cô.

Lại bị Diệp Lâm trực tiếp né tránh: "Cô đừng chạm vào tôi.”

“Cô gái xấu xa, sao cô cứ phải giả làm anh trai Tiểu Bạch của tôi?”

“Mau nói cho tôi biết, anh Tiểu Bạch của tôi đang ở đâu! Số điện thoại di động của anh ấy sao lại ở chỗ cô!”

Hạ Tiểu Bạch không khỏi đỡ trán, cô nhìn Diệp Lâm trước mắt không khỏi than nhẹ một tiếng, lông mày nhàn nhạt nhíu lại.

Dung nhan tinh tế của cô lộ ra chút sầu lo.

Làm cho dung mạo vốn hoàn mỹ không tỳ vết của cô càng thêm xinh đẹp, làm cho người ta đau lòng.

“Diệp Lâm, anh nói, anh chính là anh Tiểu Bạch của em, em tin không?”

Khuôn mặt Diệp Lâm lập tức lạnh xuống: "Cô gạt người, anh Tiểu Bạch của tôi làm sao có thể không có ?"

"Tối hôm qua tôi đã nhìn qua cô rồi, cùng là con gái giống tôi."

Con ngươi trong suốt như băng của Hạ Tiểu Bạch mang theo một tia khẳng định.

“Diệp Lâm cho dù như thế nào, anh chính là anh Tiểu Bạch của em.”

“Hoặc là.. gọi là chị Tiểu Bạch!”

Diệp Lâm càng thêm kích động, vung nắm đấm nhỏ.

“Nói dối, cô chính là cô gái xấu xa.”

"Tôi chỉ có một người anh trai, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ đã rất yêu tôi."

"Chúng tôi khi còn bé cùng nhau tắm rửa, tôi còn nghịch..." Nói đến đây Diệp Lâm xấu hổ đỏ mặt.

“Dù sao cô cũng là một tên lừa đảo!”

Hạ Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên: "Diệp Lâm theo anh đến phòng một chuyến.”

Đôi chân đẹp thon dài của cô bước ra khỏi phòng của Diệp Lâm.

Diệp Lâm tuy rằng mang theo cảnh giác, nhưng cô không tin cô gái trước mắt có thể làm nổi chuyện gì.

Cô giữ khoảng cách nửa mét đi theo phía sau đối phương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment