Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 389: Hạ Thiên Vũ Đến

Chương 389: Hạ Thiên Vũ Đến Chương 389: Hạ Thiên Vũ Đến

Mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành trên người đối phương làm cho cô thiếu chút nữa buông lỏng cảnh giác.

“Cô gái này không chỉ cực kỳ xinh đẹp, còn có mùi thơm nhàn nhạt, là dáng vẻ câu hồn đoạt phách.”

"Chẳng trách tiểu thư đây bị cô ta lừa lâu như vậy." (?‘ヘ′?;)ゞ

Hạ Tiểu Bạch đi vào phòng mình, đưa bản báo cáo cô từng đưa cho ba mẹ xem cho Diệp Lâm.

“Bên trong có đáp án em muốn biết.”

“Nếu không tin, em còn có thể gọi điện thoại cho dì Tĩnh Vân hỏi một chút.”

Diệp Lâm nhận lấy rồi cẩn thận mở tập tài liệu này ra, lấy một bản báo cáo từ bên trong ra.

Hình như là báo cáo y tế.

Vừa mở ra lập tức thấy mấy chữ to:

[Phẫu thuật chỉnh sửa dị tật giới tính]

Bệnh nhân: Tiểu Bạch

Giới tính: Nữ

Diệp Lâm chậm rãi nhìn xuống, càng nhìn con ngươi càng trừng to, miệng anh đào nhỏ nhắn cũng không thể khép lại.

Khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không thể tin được, tờ báo cáo trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Diệp Lâm ngước mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp như tiên trên trời đứng trước mặt mình.

Cô ta thật sự là anh Tiểu Bạch mình yêu nhất...

Vẻ mặt Hạ Tiểu Bạch cũng ưu thương nhìn về phía đám mây vàng cam ngoài cửa sổ, tựa như một tiên nữ đa sầu đa cảm.

“Bây giờ Diệp Lâm đã biết vì sao anh Tiểu Bạch không có... cái kia rồi chứ?”

Ánh tà dương say lòng người khúc xạ trong đôi mắt băng tinh của tiên tử.

Dưới dung nhan khuynh thành tuyệt thế của cô, phảng phất cất giấu đau thương tột cùng, dường như đang tan nát cõi lòng, lại làm cho người ta nhìn mà đau lòng như vậy.

Diệp Lâm giang hai tay tiến lên ôm chặt lấy Hạ Tiểu Bạch.

Mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Anh Tiểu Bạch... Hu hu~”

“Đừng đau lòng vì “trứng nhỏ”, thật ra làm con gái cũng rất tốt.”

Hạ Tiểu Bạch... Trái tim đang rơi lệ o(╥﹏╥)o nhẹ nhàng nâng tay vuốt đỉnh đầu Diệp Lâm.

“Được rồi, thật ra nửa năm qua anh cơ bản cũng đã quen với thân thể con gái rồi.”

Diệp Lâm ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuyệt sắc của Hạ Tiểu Bạch: "Chị Tiểu Bạch…”

Cô trầm mặc một hồi hỏi: "Chị đã là con gái, như vậy quan hệ người yêu với chị Thu Hi cũng là giả phải không!"

Hạ Tiểu Bạch cũng thuận nước đẩy thuyền nói: "Đúng vậy, bọn chị chỉ là bạn thân."

Cứ như vậy cô nhóc Diệp Lâm này cũng sẽ không thèm muốn thân thể của mình, gạt muốn gả cho mình.

Diệp Lâm cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên đôi mắt cô ngước lên.

“Vậy em có thể làm bạn gái của chị Tiểu Bạch không?”

Hạ Tiểu Bạch... Thiếu chút nữa bị lời nói của cô làm cho sặc, gõ gõ cái đầu nhỏ của cô.

“Chúng ta đều là con gái, sao có thể yêu đương?”

“Sau này đừng nghĩ nữa, được không?”

Diệp Lâm ôm cái đầu nhỏ cũng không trả lời, chỉ yên lặng nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.

Những ngày như vậy lại trôi qua vài ngày.

Khiến cho Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ chính là sau khi Diệp Lâm biết mình là con gái tựa hồ càng thêm càn rỡ.

Còn ầm ĩ đòi cùng nhau ngủ. Nhưng bị Hạ Tiểu Bạch vô tình từ chối.

Có một lần Hạ Tiểu Bạch đang tắm rửa hưởng thụ sự thư giãn, cô nhóc này trực tiếp xông vào.

Giống như Lý Tư Tư lần đó, khiến Hạ Tiểu Bạch có chút đau đầu.

May mắn duy nhất chính là cô nhóc này không còn la hét đòi làm bạn gái của mình nữa.

Cùng lúc đó sân bay thành phố Tân Hải lại có một vị khách không mời mà đến.

Lại là một ngày tươi sáng đầy nắng, có thể nói là trời trong gió nhẹ, vạn dặm không mây.

Mới sáng sớm Hạ Tiểu Bạch đã bị Diệp Lâm kéo ra ngoài dạo phố, vẫn đi dạo các cửa hàng mỹ phẩm trang điểm và đồ nữ các loại.

Diệp Tử Hiên về đến nhà thì phát hiện bà chị mình không có ở nhà.

Cậu ta muốn tìm Hạ Tiểu Bạch tâm sự ~ giao lưu trao đổi, tiếc là Hạ Tiểu Bạch cũng không có ở nhà, làm cậu ta cực kỳ thất vọng.

Diệp Tử Hiên gãi đầu một cái: “Sao anh Tiểu Bạch cũng không có ở nhà vậy?”

Bình thường giờ này lẽ ra anh ấy phải ở nhà, mặc đồ mát mẻ, ngồi ở phòng khách lướt Douyin mới đúng.

Nếu như may mắn cậu ta còn có thể giúp anh xoa bóp đùi.

Diệp Tử Hiên mở cửa phòng Hạ Tiểu Bạch ra rồi vào nhìn một vòng, lúc chuẩn bị đi ra thì phát hiện nội y thuần trắng của Hạ Tiểu Bạch…..

Diệp Tử Hiên nuốt nước bọt một cái, trong đầu hiện lên gương mặt quốc sắc thiên hương của Hạ Tiểu Bạch và thân thể băng cơ ngọc cốt.

Cậu ta nhìn mấy món đồ nhỏ trên giường, như vậy thì ai mà chịu cho nổi.

“Không được, không được.” Cậu ta lắc đầu.

"Dù anh Tiểu Bạch vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn là đàn ông mà.”

"Mình lại không thích đấu kiếm, sao có thể sinh ra ý nghĩ như vậy với quần áo của anh ấy được.”

Bản thân Diệp Tử Hiên muốn bỏ đi nhưng dục vọng lại làm cho cậu ta không cách nào cất bước: “chỉ ngửi một chút chắc cũng không sao đâu!”

Mấy món đồ trên giường cũng không biết anh Tiểu Bạch mặc rồi nhưng chưa giặt hay là giặt sạch sẽ rồi mà chưa bỏ vào tủ quần áo.

Nếu như là cái trước... ... . Phốc phốc.

Đột nhiên Diệp Tử Hiên cảm thấy mình quá biến thái, lại còn có chút hưng phấn.

"Anh Tiểu Bạch à, không phải em trai của anh quá biến ~ thái, mà vì anh quá đẹp.”

Đang lúc cậu ta chuẩn bị cầm lấy món đồ trắng tinh kia... Để thưởng thức một phen, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Đùng đùng đùng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment