Hạ Tiểu Bạch sau khi nghe xong thì sững sờ: "Nghe tên gọi thì mọi người đều là con trai?" Trong lòng thầm nghĩ, lại còn có Hạ Lai Muội là cái quái gì vậy?
Hạ Thiên Vũ có chút cay đắng: “Đúng vậy, trước mắt chị Tiểu Bạch chính là nữ huyết mạch duy nhất của nhà họ Hạ chúng ta.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ hơi kinh ngạc: “Thì ra chị là người phụ nữ duy nhất trong thế hệ này của chúng ta à.”
Hạ Thiên Vũ mím môi, xem ra Hạ Tiểu Bạch không hiểu được câu nói cuối cùng đó của anh.
Cô là người phụ nữ duy nhất trong nhà họ Hạ trong mấy trăm năm gần đây.
Anh ta không giải thích quá nhiều, dù sao thì khi Hạ Tiểu Bạch đến nhà họ Hạ tự nhiên sẽ hiểu.
Mọi người đều phát cuồng vì mong muốn có một bé gái trong gia tộc.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Vũ bỗng nhiên có cảm giác không muốn quay lại nhà họ Hạ nữa.
Bởi vì ở đây anh có thể độc hưởng toàn bộ chị gái Tiểu Bạch. Hai người đi mua sắm, cùng nhau chơi game, đi xem phim.
Tận hưởng hương thơm của hoa và chim chóc trong khu chung cư, một cuộc sống thật tươi đẹp, khiến người ta khao khát.
Trở về nhà họ Hạ.
Dựa vào vai vế của anh, thì e rằng chỉ có thể xếp ở vị trí cuối cùng. Sau này muốn gặp mặt chị Tiểu Bạch cũng rất khó.
Hạ Tiểu Bạch nhận thấy Hạ Thiên Vũ đột nhiên có chút thương cảm, anh khẽ cau mày hỏi: "Thiên Vũ, em làm sao vậy?"
Hạ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Hạ Tiểu Bạch đang quan tâm mình, càng nuốt nước miếng: "Không... không có gì."
"Đúng rồi, chị Tiểu Bạch, chuẩn bị thu dọn quần áo đi. Em đã đặt vé máy bay vào chập tối rồi."
Nói xong, anh lại liên tục thở dài,
Hạ Tiểu Bạch không nghĩ nhiều: “Đúng rồi, Thiên Vũ, là thế này.”
"Chuyện chị muốn nhờ em chính là đừng tiết lộ thân phận con gái của chị khi trở về nhà họ Hạ."
"Cứ coi chị như con trai là được rồi."
Hạ Thiên Vũ sửng sốt, sao lại cảm thấy có cảm giác Liễu rậm hoa tươi lại có làng().
(
)Một câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, có nghĩa là: Sau khó khăn, chợt hiện ra một bóng liễu và hoa tươi, ngay sau đó là một ngôi làng. Điều này cho thấy những khoảnh khắc khó khăn trong cuộc sống được thay thế bằng niềm hy vọng, con người lấy lại được phương hướng và mục đích.
"Chị Tiểu Bạch, sao lại làm như vậy?"
Hạ Tiểu Bạch nhún vai nói: "Mọi người đều là con trai, chỉ mình chị là con gái, há chẳng phải rất không hòa nhập sao."
“Em cứ làm như chị nói là được rồi.”
Anh cũng là nghe theo lời dặn của bố mình, trước khi hiểu rõ nhà họ Hạ, không tiết lộ thân phận mình là con gái.
Ngoại trừ ông lão ra, đương nhiên, còn có một tên Hạ Thiên Vũ là ngoài ý muốn.
Toàn thân Hạ Thiên Vũ tràn ngập hưng phấn.
Như vậy, há chẳng phải là anh là người duy nhất trong nhà họ Hạ biết chị Tiểu Bạch là con gái sao!
Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta lại một lần nữa nhếch thẳng lên trời.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ chiến thần miệng lệch của anh ta? Thực sự muốn đánh cho anh ta một trận.
Cái tên này có phải là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết Long Vương rồi không?
Lúc này Diệp Lâm cũng đi ra, tối qua ngắm nhìn chiếc quần…..đó của chị Tiểu Bạch, rất muộn mới đi ngủ.
Bây giờ cảm thấy cổ tay hơi mỏi.
Sau khi nghe Hạ Tiểu Bạch và Hạ Thiên Vũ nói chuyện, cô cũng vô cùng không nỡ, hỏi:
"Chị Tiểu Bạch, chúng ta xa nhau như thế này bao lâu?"
Hạ Tiểu Bạch cũng rất không nỡ xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của cô.
"Yên tâm đi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
Tối qua anh đã nói rõ với mẹ của Lâm Bảo Bảo rồi, anh phải đi xa một chuyến, việc dạy kèm cũng sẽ kết thúc tại đây.
Còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là bắt đầu khai trường.
Quay về nhà họ Hạ một chuyến
Về cơ bản thì đây là thời điểm bắt đầu năm tư rồi.
Diệp Lâm ôm chặt eo Hạ Tiểu Bạch, vùi đầu vào bộ ngực khủng của cô, chà rồi lại chà.
"Em thực sự rất muốn ở bên cạnh chị Tiểu Bạch mãi mãi."
Hạ Thiên Vũ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt có thể quang minh chính đại thưởng thức bộ ngực khủng của Hạ Tiểu Bạch.
Thực sự khiến anh ta ghen tị chết đi được, chỉ trách bản thân không phải là con gái.
Ôm ấp với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho dù biến thành con gái thì cũng bằng lòng.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải chia tay.
Diệp Tử Hiên và Diệp Lâm lưu luyến không rời tiễn Hạ Tiểu Bạch đến cửa sân bay.
Cả hai chị em đều rơi nước mắt lưu luyến.
Diệp Tử Hiên rất hối hận vì đã không cất giấu một món quần áo của Hạ Tiểu Bạch trước khi anh rời đi.
Đêm qua còn bị chị gái cướp đi mất.
Bây giờ cậu ta đang suy nghĩ xem có nên xin chị gái mình một hoặc hai món đồ hay không.
Dựa vào việc cậu ta hiểu rõ tính cách của chị gái mình.
Tranh giành giúp anh Tiểu Bạch giặt quần áo, chắc chắn là làm chuyện mờ ám, thu thập được không ít.
Hạ Tiểu Bạch đi theo Hạ Thiên Vũ, nhìn máy bay ở sân bay vù vù hạ cánh rồi cất cánh.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được đi máy bay, không khỏi có chút hưng phấn.
------
Dịch: MBMH Translate