Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 397 - Chương 397: Ly Biệt

Chương 397: Ly Biệt Chương 397: Ly Biệt

Sau khi bị mọi người dùng văn chương lên án tội trạng, Diệp Tử Hiên chán nản bỏ chạy về phòng.

Hạ Tiểu Bạch duỗi thẳng cánh tay trắng ngần như tuyết ra, thoải mái vươn vai một cách mê hoặc, bất luận là thân hình mềm mại hay là chân tay thon thả.

Tất cả đều khiến Hạ Thiên Vũ ở một bên nhìn hoa cả mắt.

Người không chỉ đẹp mà dáng người cũng không chút tì vết.

Nhìn đường cong hoàn hảo của mông và eo đó, đẹp làm sao, khiến người ta muốn có những ý nghĩ lung tung.

Hạ Thiên Vũ nghĩ tới đây liền lắc lắc đầu, sao bản thân lại có thể có ý nghĩ như vậy với chị Tiểu Bạch được.

Hạ Tiểu Bạch nhìn Hạ Thiên Vũ vẫn còn đang suy nghĩ, nói: "Tối nay em ngủ ở phòng khách đi."

"Chị về phòng tắm rửa rồi đi ngủ đây."

Hạ Thiên Vũ muốn anh ngồi xuống, hai người nói chuyện với nhau, tìm hiểu kĩ hơn về đối phương.

Nhưng lại không có lý do gì để mở miệng, nên anh ta chỉ có thể bất lực "ừ" một tiếng.

"Mà này, chị Tiểu Bạch, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Yên Kinh. Chị thu dọn hành lý đi."

Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve vài sợi tóc đen trước ngực, đôi môi anh đào hơi cong mỉm cười với anh ta:

"Chị biết rồi, chúc ngủ ngon."

Hạ Thiên Vũ hoàn toàn bị nụ cười cuối cùng của cô làm cho mê mẩn, không khỏi lẩm bẩm.

"Phong thái tài hoa tuyệt thế vô song, làn da trong suốt như băng, mịn màng như ngọc, mềm mại như sương nước mùa thu. Nhất tiếu thiên hạ vạn cổ hương, trăm cách khó tả hương thơm của người."

Anh không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả vẻ đẹp của giai nhân.

Chỉ là nghĩ đến chuyện sau này anh chính là chị gái của mình, Hạ Thiên Vũ nhào người lên ghế sô pha, lộ ra nụ cười “ục ục ục” giống như anh heo.

Diệp Lâm sau khi làm xong việc đi ra khỏi bếp, phát hiện cái gã này đang ôm gối kêu “ục ục ục.”

Lập tức bị dọa đến mức cánh tay nổi da gà, đây là anh heo chuyển thế sao.

Ban đêm.

Hạ Thiên Vũ hưng phấn đến mức có chút không ngủ được, nằm trên sô pha trằn trọc không ngủ được.

Một đêm im lặng.

Sáng sớm hôm sau

Hạ Thiên Vũ ngáp dài, lấy đồ vệ sinh cá nhân từ trong túi hành lý ra rồi đi vào phòng vệ sinh.

Khi nhìn thấy mình với đôi mắt gấu trúc trước gương, anh ta chỉ nở một nụ cười ngốc nghếch.

Anh thật sự rất muốn lại nhìn ngắm sắc đẹp thịnh thế của Hạ Tiểu Bạch, vì vậy anh ta hưng phấn cả đêm không ngủ.

Thậm chí, ban đêm anh còn nhiều lần tựa vào trước cửa phòng của Hạ Tiểu Bạch để hít thở hương thơm thiếu nữ tỏa ra từ trong khuê phòng của anh.

Đánh răng rửa mặt xong.

Hạ Thiên Vũ đi tới phòng khách.

Cửa phòng của Hạ Tiểu Bạch cũng vừa hay mở ra.

Hạ Thiên Vũ nhanh chóng bước tới chào hỏi.

Nhưng khi anh nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch ăn mặc kiểu unisex, cả người liền sững sờ.

Anh ta có chút hoảng hốt hỏi: "Chị.....Chị Tiểu Bạch, sao chị lại ăn mặc như thế này?"

"Tạo sao chị không mặc váy? Mái tóc dài bồng bềnh của chị đi đâu rồi."

Bởi vì hôm nay phải về nhà họ Hạ, Hạ Tiểu Bạch làm theo theo yêu cầu của bố mình thay một bộ quần áo unisex.

Một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và gọn gàng, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, khuôn mặt mềm mại mà chân thật, như vậy khiến người ta khi nhìn cảm thấy thoải mái.

Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Thiên Vũ, chỉ thản nhiên cười nói:

"Không phải chị đã từng nói chị luôn là nữ giả nam sao?"

"Có gì đáng ngạc nhiên chứ?"

Hạ Thiên Vũ cũng ngơ ngác gật đầu, mặc dù Hạ Tiểu Bạch ăn mặc như thế này cũng rất xinh đẹp.

Nhưng là con gái, tất nhiên khi mặc váy và để tóc dài đến eo mới là xinh đẹp nhất.

Hạ Tiểu Bạch tiếp tục nói: "Đúng rồi, Thiên Vũ, chị còn có một chuyện muốn nhờ em."

Hạ Thiên Vũ vỗ vỗ ngực, kiên định nói:

"Chị Tiểu Bạch, bất luận chị bảo em làm gì, em cũng sẽ kiên quyết hoàn thành."

“Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Hạ Thiên Vũ em cũng sẽ quyết không chối từ.”

Hạ Tiểu Bạch xua xua bàn tay trắng ngần: “Không đến mức phải lên núi đao, xuống biển lửa.”

“Chị cũng không phải là nữ ma đầu chuyên làm hại các cậu bé.”

"Là như thế này, chị muốn hỏi em: Người họ Hạ nhà em chắc là không biết chị là con gái đâu nhỉ?"

Hạ Thiên Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì trong tài liệu, chị Tiểu Bạch chính là con trai.”

"Ngay cả ông nội cũng không biết chuyện này, không biết chị Tiểu Bạch là con gái."

"Nếu không, e rằng lão nhân gia ông sẽ tự mình tới đây đón chị Tiểu Bạch quay về."

Hạ Tiểu Bạch cũng cảm thấy nghi hoặc sau khi nghe những lời của Hạ Thiên Vũ.

Anh chỉ nghe bố mình từng nói rằng, bây giờ nhà họ Hạ bọn họ trọng nữ khinh nam.

Nhưng cũng không cần thiết phải khoa trương đến mức để một ông già hơn bảy mươi tuổi đích thân đến đây đón anh chứ.

Hạ Tiểu Bạch trầm tư một lát, rồi tiếp tục hỏi: "Bây giờ nhà họ Hạ có bao nhiêu người trong cùng thế hệ?"

Hạ Thiên Vũ cũng nghiêm túc giảng giải với Hạ Tiểu Bạch, trông giống như một fanboy nhỏ bé.

"Trước mắt tính thêm cả chị Tiểu Bạch, thế hệ chúng ta tổng cộng có sáu người."

"Lần lượt là anh cả Hạ Thiên Thần, anh hai Hạ Thiên Hạo, anh ba Hạ Thiên Minh, chị Tiểu Bạch xếp thứ tư, em là thứ năm."

"Còn có Hạ Lai Muội, vừa mới sinh chưa đầy nửa tháng."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment