Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 396 - Chương 396: Chị Vẫn Nên Đánh Em Một Trận Cho Rồi

Chương 396: Chị Vẫn Nên Đánh Em Một Trận Cho Rồi Chương 396: Chị Vẫn Nên Đánh Em Một Trận Cho Rồi

Hạ Thiên Vũ trả lời ngay: “Khoảng sáu giờ tối ngày 5 tháng 3 năm 2023.”

Hạ Tiểu Bạch cười haha, đưa tay lên hất tóc: “Hạ tiểu Bạch cười ha ha ngọc thủ hất lên mái tóc: "Vậy là đúng rồi, tôi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cậu, nhưng tôi ra đời từ hai giờ trưa.”

"Vậy nên tôi lớn hơn cậu bốn tiếng.” Hạ Tiểu Bạch đắc ý giơ ra bốn ngón tay.

Hạ Thiên Vũ mơ hồ (ó﹏o? ) tại sao lại như vậy.

Nói cách khác, ngoại trừ thằng sáu mới ra đời kia thì mình là người nhỏ tuổi nhất.

Từ bao giờ lão tứ đã thoái vị thành lão ngũ rồi!

Hạ Tiểu Bạch khẽ ngẩng đầu lên kiêu ngạo, bắt chéo chân hỏi.

"Cho nên cậu phải gọi tôi là gì!”

Dù không cam tâm nhưng Hạ Thiên Vũ có thể tưởng tượng có thêm một người chị cũng không tệ.

Trước kia anh ta hoàn toàn không dám mơ tưởng tới chuyện này.

"Chị Tiểu Bạch .."

Hạ Tiểu Bạch cũng không biết vì sao đột nhiên có thêm một đứa em cảm giác cũng không tệ.

"Rất tốt, rất tốt, sau này cứ nghe chị."

"Chị kêu cậu đi hướng tây thì cậu không được đi hướng đông, chị bảo cậu qua hướng đông thì cậu không được sang hướng tây.”

Hạ Thiên Vũ……. Mấy câu này sau nghe quen quen vậy.

Diệp Tử Hiên đột nhiên cảm thấy có nguy cơ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì vị trí đàn em số một của mình sẽ bị tên này cướp đi.

"Chị Tiểu Bạch! ! !"

"Em có phải là đàn em số một của chị không!”

Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch đột nhiên có vẻ thương cảm: “Cậu à, cùng lắm cậu chỉ được xem là đàn em số hai của chị thôi.”

Diệp Tử Hiên cũng đi lên phía trước không ngừng nịnh nọt.

"Sau này có chỗ nào cần dùng tới em thì chị cứ lên tiếng, giặt quần áo, bóp chân bóp vai gì đó tùy chị sai bảo.”

Nhưng vào lúc này Diệp Lâm chợt nhìn thấy trong túi quần cậu ta lộ ta một đoạn dây màu trắng.

Càng nhìn càng thấy quen, có cảm giác hình như đã nhìn thấy ở đâu đó! ?

"Tử Hiên, sợi dây màu trắng trong túi quần em là cái gì?"

Diệp Tử Hiên : "Cái gì?" Nhất thời chưa kịp phản ứng.

Diệp Lâm đã đưa tay nắm sợi dây kia kéo nhẹ một cái!

Một món đồ nhỏ trắng tinh ... giống như phát ra ánh sáng thần thánh chậm rãi rơi xuống đất.

Mà cả bốn người đều chứng kiến cảnh tượng này.

Không khí dường như yên tĩnh.

Diệp Tử Hiên sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Móa!

Cậu ta quên mất trong túi quần còn có cái kia của Hạ Tiểu Bạch……

Hạ Thiên Vũ lập tức cảm thấy khinh bỉ Diệp Tử Hiên.

Ngay cả món đồ này của con gái cũng trộm, đúng là làm mất mặt đàn ông bọn họ.

Buồn nôn, rác rưởi, cặn bã.

Bình sinh Hạ Thiên Vũ xem thường nhất chính là loại người này.

Diệp Lâm không thể không đỡ trán.

Dù sao cũng là em trai ruột của mình, đánh chết thì không thể ăn nói với cha mẹ.

Vậy thì đánh cho tàn phế là được rồi.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía Diệp Tử Hiên với biểu cảm châm biếm.

Giọng điệu lạnh lùng làm người ta sợ hãi, cười hỏi.

"Tử Hiên, hẳn là cậu nên giải thích một chút…”

"Vì sao quần áo tối qua tôi chưa dọn dẹp lại ở trong túi quần của cậu!”

Anh vừa dứt lời đã làm Hạ Thiên Vũ ngây ngẩn cả người!

Đây là của Hạ Tiểu Bạch! ! !

Anh ta nhìn món đồ trắng tinh rơi dưới đất được Diệp Lâm nhặt lên, trong mắt hiện lên ánh sáng!

Anh ta cũng rất muốn (? ﹏

Diệp Lâm ho khan một cái: "Em cất lại trước làm bằng chứng hiện trường!" Nói xong cô bỏ vào trong túi xách của mình.

Diệp Tử Hiên bị ba người vây ở giữa, hèn mọn quỳ trên mặt đất.

"Giải thích, em có thể giải thích." o(╥﹏╥

Hạ Tiểu Bạch: "Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, ha ha…”

Diệp Tử Hiên trợn tròn mắt bịa đặt: “Chuyện là như thế này!"

"Hôm nay em về nhà muốn tìm chị Tiểu Bạch đi chơi lên mới vào phòng chị.”

"Vừa vào đã nhìn thấy cái …… này rơi trên mặt đất.”

"Em chuẩn bị nhặt lên đem cất thì bên ngoài vang lên tiếng đập của của Hạ Thiên Vũ.”

"Lúc đó em giật mình, theo quán tính cho rằng là chị Tiểu Bạch và bà chị về.”

"Em sợ hai người hiểu lầm nên nhét vào túi quần theo bản năng, rồi tới bây giờ bị bà chị phát hiện thì em mới nhớ tới.”

"Mọi người nghĩ lại đi, nếu em mà cố ý thì chắc chắn sẽ lén giấu kỹ trong phòng mình, nhét vào chăn ôm ngửi, sao có thể mang theo bên người để người khác nghi ngờ được.”

Hạ Tiểu Bạch nhướng mày: “Ý của cậu là từng có suy nghĩ muốn trộm quần áo của tôi đúng không, rồi trốn trong chăn ôm ngửi.”

Anh nhìn về phía Diệp Lâm: "Diệp Lâm, cậu ta là em trai ruột của em, giao cho em xử lý đấy!”

Diệp Lâm gật gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ xử lý "

"Vậy thì phạt nó mỗi ngày đều phải nếm đồ ăn do em làm.”

Hạ Tiểu Bạch mới đi được hai bước, suýt chút nữa đã té ngã.

Không ngờ cô nhóc Diệp Lâm này lại ác độc như vậy, đây chính là em trai ruột của mình đó!

Diệp Tử Hiên bị hù xụi lơ trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Hai mắt trắng dã, dáng vẻ như muốn sùi bọt mép.

"Chị….. bà chị ơi... Chị vẫn nên đánh em một trận cho rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment