"Nếu không tin, cậu có thể gọi điện thoại cho bố tôi. Chắc không phải là cậu không có số điện thoại của bố tôi đó chứ?"
Đương nhiên, trước khi tới đây Hạ Thiên Vũ đã ghi lại số điện thoại của chú hai rồi.
Anh ta cũng bán tín bán nghi bấm số điện thoại của chú hai.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói của Hạ Văn Hải.
Hạ Thiên Vũ giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, sau đó truyền đến giọng nói vô cùng tự hào của chú hai.
Hạ Tiểu Bạch ngồi ở một bên cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đắc ý, nước bọt bay tung tóe của bố mình.
Một thời gian dài...
Sau khi Hạ Thiên Vũ đặt điện thoại xuống, anh ta ngơ ngác nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước mặt.
Cô ấy thực sự là em gái của mình!
Là người em gái mà anh hằng mơ ước!
Hạ Thiên Vũ bỗng nhiên cảm thấy có chút không chân thực, anh ta cầm tách trà trên bàn lê trực tiếp đập lên đầu mình.
Đau đớn kêu lên một tiếng "A".
Anh ta mới vui mừng khôn xiết đứng dậy, một dòng máu tươi chảy ra từ trán.
"Tôi không phải là đang nằm mơ!?"
"Tôi...Hạ Thiên Vũ có em gái rồi!!!"ヾ(??Д)
Anh ta lại trực tiếp khuỵu xuống sàn nhà, pằng pằng pằng đập vào trán.
"Ông trời phù hộ cho gia đình họ Hạ của tôi!!!"ヽ(*.>Д<)o゜
Hạ Tiểu Bạch nhìn máu tươi từ trán anh ta chảy xuống sàn nhà, khóe miệng hơi co giật.
Chẳng lẽ cậu ta rất hạnh phúc vì mình là con gái sao?
Có cần phải khoa trương như vậy không...
Này, này, cậu không sợ chảy máu đến chết à! ! !
Diệp Lâm cũng bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong đi ra: "Cái tên ngu xuẩn này đang lên cơn gì vậy? La hét ầm ĩ."
"Cẩn thận hàng xóm phàn nàn đó."
Diệp Tử Hiên lôi cái quần cộc đi tới, bước chân có hơi lơ đễnh.
Cậu ta cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy Hạ Thiên Vũ liên tục quỳ lạy dập đầu.
"Anh Tiểu Bạch, tên này đang làm gì thế, không phải anh khi dễ người ta đó chứ.”
Hạ Tiểu Bạch ngửa lòng bàn tay ra: “Anh cũng không biết nữa.”
"Kéo lên cũng không nổi."
"Em với anh đỡ cậu ta dậy đi.”
Rất lâu sau đó.
Hạ Thiên Vũ ngồi trên bàn ăn lùa cơm vào miệng.
Ánh mắt đều đặt trên người Hạ Tiểu Bạch, chỉ ăn mỗi cơm trắng, không ăn chút đồ ăn nào.
Bởi vì đối với anh ta Hạ Tiểu Bạch chính là đồ ăn ngon nhất! Sắc đẹp có thể thay cơm!
Anh ta bưng bát cơm nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch, cứ giữ nguyên tư thế như vậy ăn năm chén cơm.
Mãi đến khi không ăn nổi nữa mới vỗ bụng, tiếp tục thưởng thức tiên nữ này.
Diệp Lâm thì vẫn luôn cảnh giác, chăm chú ngồi bên cạnh Hạ Tiểu Bạch với tâm trạng ghen tuông làm anh cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Diệp Lâm à, em không thấy nóng à, em cứ kéo tay anh như vậy sao ăn cơm được.”
Diệp Lâm nũng nịu nói: "Vậy anh đút em ăn đi.”
Cô khẽ há miệng anh đào nhỏ nhắn, cực kỳ giống một con vật nhỏ chỉ chờ ăn.
Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ, ai bảo con bé là em gái nhà bên mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn chứ.
Anh cũng gấp một miếng cá đút cho cô gái đáng thương.
Diệp Lâm ăn say sưa ngon lành, cánh môi bóng loáng.
"Chị Tiểu Bạch, tên này thật sự là em họ của chị sao?” Diệp Lâm không nhịn được hỏi.
“Em thấy anh ta chẳng khác gì một gã bỉ ổi, hừ hừ."
"Tên này cứ nhìn chằm chằm chị Tiểu Bạch, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.”
Hạ Tiểu Bạch cũng cảm thấy bất đắc dĩ với Diệp Thiên Vũ này, trán còn đang chảy máu.
Nhưng ánh mắt của thằng nhóc này đối với mình cũng không phải loại ánh mắt them lam hèn mọn của mấy người đàn ông kia, mà là kiểu ánh mắt yêu thích và cưng chiều.
Chốt lại một câu, cậu ta là người tốt!
Anh nói với Diệp Lâm: "Yên tâm đi, cậu ta là người tốt.”
Kết thúc một bữa cơm.
Hạ Tiểu Bạch nhìn cái trán còn đang chảy máu của Hạ Thiên Vũ hỏi.
“Cậu thật sự không cần băng cá nhân à?”
Hạ Thiên Vũ vỗ ngực: “Không sao, không sao, anh đường đường là nam tử hán đại trượng phu.”
"Chút vết thương nhỏ ấy có là gì.”
Hạ Tiểu Bạch: "Nhưng tôi thấy sắc mặt cậu đã trắng bệch rồi kìa.”
Thật ra Hạ Thiên Vũ cảm thấy có hơi choáng váng, cũng không biết có phải do đập đầu nên não bị chấn động hay không.
Nhưng mấy chuyện này đều không quan trọng, qua trọng là mình có một cô em gái xinh đẹp, chấn động não có là cái gì đâu.
Có em gái xinh đẹp như tiên nữ thế này, sau này trong giới thiếu gia ở kinh thành, anh ta chỉ cần dẫn theo Hạ Tiểu Bạch bên cạnh là có thể đi ngang rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta bất giác nhếch lên.
Hạ Thiên Vũ nhìn Hạ Tiểu Bạch đẹp như một đóa sen trắng, dù nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Ngồi yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng vương trên mái tóc cũng đủ khiến cho ai nấy đều say mê, gương mặt tinh xảo đến mức gần như không thật, không nên tồn tại trên thế gian.
Hạ Thiên Vũ xoa xoa tay hỏi: “Cái đó, Tiểu Bạch… anh có thể gọi em là em gái không?”
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp lên tiếng: "Không được!"
Hạ Thiên Vũ lơ mơ: “Tại sao vậy, chúng ta đều mang dòng máu nhà họ Hạ như nhau mà.”
Hạ Tiểu Bạch thở dài: “Cậu sinh năm mấy?”
------
Dịch: MBMH Translate