Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh thấy ông nội rời đi.
“Bác cả, chúng cháu có thể đi rồi chứ?”
“Chúng cháu còn hẹn người!”
Hạ Văn Quốc cũng bất đắc dĩ: "Đi đi, đi đi!”
“À còn nữa, bác dặn trước, sau này không được bắt nạt Hạ Tiểu Bạch.”
Hạ Thiên Hạo nhịn không được nói: "Bác cả, cháu khuyên bác nên coi chừng Hạ Tiểu Bạch và Thiên Vũ.”
“Chẳng lẽ bác không phát hiện ánh mắt Thiên Vũ nhìn Tiểu Bạch tràn ngập tình yêu sao?”
“Hạ Tiểu Bạch kia lớn lên không khác gì con gái, nếu như bọn họ thật sự ở bên nhau.”
“Vãi, nếu thế Hạ gia chúng ta thật sự trở thành gia tộc gay rồi!”
Hạ Văn Quốc cũng không phải người mù, vừa rồi dáng vẻ của Hạ Thiên Vũ ông đương nhiên nhìn ra được.
Trong lòng cũng thầm nghĩ về sau phải đặc biệt chú ý hai người.
Nhưng mà mặt ngoài vẫn nói: "Không nên nói bậy, loại chuyện này làm sao có thể?”
Hạ Tiểu Bạch đi theo sau ông nội.
Đi qua một con đường cổ xưa, quả nhiên phía sau từ đường còn có một căn nhà gỗ cỡ lớn.
Bên cạnh sân còn có một gốc cây dương khổng lồ cao chọc trời.
Ở giữa có một cái giếng nước cổ xưa, bên trong là dòng nước trong suốt.
Thoạt nhìn xung quanh tất cả đều có cảm giác tang thương, mang theo một ít mùi gỗ mục.
Hạ Quang Thần đứng ở cửa trịnh trọng quỳ dập đầu một cái, mới đứng lên chậm rãi mở cửa gỗ ra.
Hạ Thiên Vũ ra hiệu cho Hạ Tiểu Bạch làm theo.
Hạ Tiểu Bạch dập đầu rồi đứng lên, khi cô nhìn cửa gỗ mở ra.
Trước mắt là một tấm bảng chữ [Hạ] cứng cáp và mạnh mẽ treo trên sảnh chính.
Phía dưới chữ Hạ chính là bài vị của tổ tiên, liếc mắt qua thôi ít nhất cũng mấy trăm cái.
Thậm chí có một ít đã tàn tạ không chịu nổi, vừa nhìn thôi đã cảm thấy tang thương. Bên trong tràn ngập mùi của hương còn sót lại.
Chú Tư Hạ Văn Niên đã cầm diêm đốt mấy ngọn nến.
Lão gia tử đưa ánh mắt dừng ở trên người người cháu trai nói.
“Thiên Vũ, cháu giúp Tiểu Bạch thay quần áo tắm rửa trước đi!”
Hạ Thiên Vũ nuốt nước miếng, bảo anh giúp chị Tiểu Bạch thay quần áo tắm rửa?
Chỉ nghĩ đến da thịt tuyết trắng, dáng người yểu điệu của Hạ Tiểu Bạch thôi là anh đã nhịn không được muốn chảy nước miếng.
Có chút khúm núm nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Anh Tiểu Bạch đi theo em.”
Hạ Tiểu Bạch đi theo Hạ Thiên Vũ đến bên cạnh sảnh, bên trong đã sớm chuẩn bị sẵn một thùng gỗ chứa đầy nước.
Hạ Thiên Vũ giải thích nói: "Nước bên trong thùng nước, là nước lấy ở cái giếng cổ ngoài cửa, trông vậy thôi nhưng là nước khoáng ngầm tự nhiên."
Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu chuẩn bị cởi áo tắm rửa.
Khi cô phát hiện Hạ Thiên Vũ vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, đành mở miệng nói.
“Còn không đi ra ngoài đi, em sẽ không thật sự muốn giúp anh thay quần áo tắm rửa chứ?”
Hạ Thiên Vũ lưu luyến không rời ra khỏi phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Khi đứng ở ngoài cửa, nếu nhìn xuyên qua lớp vải trên cửa gỗ anh vẫn có thể nhìn thấy bóng người mông lung bên trong.
“Không được, không được!”
“Mình sao có thể nhìn lén chị Tiểu Bạch tắm rửa được?” Hạ Thiên Vũ tát hai cái vội vàng xoay người.
Hạ Tiểu Bạch cởi quần áo nằm trong thùng tắm, hương đốt gần đó bay đến kèm theo mùi đàn hương nhàn nhạt dễ chịu.
Mùi hương cực kỳ thoải mái.
Đinh!
Nhưng vào lúc này thanh âm hệ thống lại truyền đến.
Hạ Tiểu Bạch cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng không nổi, tiếng nước ào ào truyền ra.
Hạ Thiên Vũ đứng chờ ngoài cửa thấy thế cũng hỏi: "Anh Tiểu Bạch không sao chứ?”
Hạ Tiểu Bạch: "Không... Không có việc gì!”
Giọng nói thiếu nữ của hệ thống truyền ra.
Đinh!
Kích hoạt chuỗi nhiệm vụ gia tộc.
"Vì để ký chủ nhận tổ quy tông tốt hơn, xin ký chủ hãy dùng thân phận con gái hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ thành công khen thưởng: "Khen thưởng thể trạng +1, nhan sắc max.”
Nhiệm vụ thất bại: "Người trong Hạ gia hắc hóa, ký chủ bị nhốt lại biến thành chim hoàng yến trong lồng, cũng không cách nào gặp mặt Sở Thu Hi nữa.”
Hạ Tiểu Bạch còn chưa kịp châm chọc, tóc cô đã dài đến thắt lưng, tóc đen chậm rãi trôi nổi trong thùng tắm.
Một chiếc váy dài màu xanh rơi xuống bị treo trên móc áo của bình phong.
Thân thể trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch ngâm trong thùng nước suối, đôi mắt đẹp nhìn bảng nhiệm vụ hiện lên trước mặt.
Hạ gia hắc hóa bắt cô trở thành chim hoàng yến trong lồng?
Người Hạ gia biến thái như vậy sao?
Giọng nói thiếu nữ của hệ thống chậm rãi nói: "Nếu như ký chủ không tin có thể thử xem.”
"Dù sao nó cũng là cái loại đánh gãy hai chân cũng không lo sinh hoạt đó."
“Chắc chắn không phải lo cơm áo! Có thể mỗi ngày ở nhà! Chỉ cần phụ trách bán manh!”
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được phỉ nhổ: "Nếu là như vậy chẳng thà trước đó thất bại trong nhiệm vụ Diệp Trường Ca còn hơn."
"Bị cô ấy giam cầm sinh hoạt trong phòng tối nhỏ, trầm luân dưới váy Diệp Trường Ca vượt qua quãng đời còn lại."
“Quên đi, quên đi không phải chỉ là mặc quần áo con gái thôi sao, cũng không phải lần đầu tiên.”
------
Dịch: MBMH Translate