Chỉ thấy đôi chân nhọc trần trụi, gót sen chậm rãi bước đến. Máu tóc đen lắc lư bên hông.
Mấy giọt nước từ khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần chảy xuống, chảy qua chiếc cổ ngọc trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm, có cảm giác mê người khó hiểu, đôi chân ngọc thon dài như tuyết bước từng bước như ẩn như hiện.
Trông cô tựa như một đóa sen xanh nổi trên mặt nước, xuất trần thoát tục, quả thật là vưu vật nhân gian.
Đầu ngón tay thiếu nữ tuyệt mỹ kéo làn váy, khẽ khom người với ba người.
“Hạ Tiểu Bạch, ra mắt ông nội, chú Ba, chú Tư!”
“Cháu đã thay quần áo tắm rửa xong, có thể nhận tổ quy tông được chưa?”
Khi thiếu nữ đi đến trước mặt bọn họ khom người, mùi thơm mê người kia cũng trực tiếp đánh tới.
Thơm quá, ngọt quá. Làm cho người ta vừa ngửi là say, làm cho lòng người cuồng loạn.
Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên đều trừng to mắt, không biết mở miệng như thế nào.
Vẫn là Hạ Quang Niên trầm ổn lão luyện, còn có thể cầm cự được trước nhan sắc như vậy.
“Cháu gái... Cháu nhận lầm người rồi thì phải?”
“Nơi này chính là từ đường của Hạ gia!”
“Ông cũng không phải ông nội của cháu.”
Theo cách nhìn của ông xem ra hẳn là tên nhóc Hạ Thiên Vũ này không biết tìm từ nơi nào tìm được thiếu nữ có nhan sắc nhường này.
Hạ Thiên Vũ vội vàng cung kính nói: "Ông nội, ông không nghe chị ấy nói, chị ấy là chị Tiểu Bạch sao?”
“Chị ấy là Hạ Tiểu Bạch, con gái của chú hai, cháu gái của ông đó?”
Hạ Quang Thần bất đắc dĩ nhìn cháu trai mình.
“Thiên Vũ à, ông biết cháu hiếu thuận, biết ông nội muốn có cháu gái.”
“Nhưng Hạ gia chúng ta... Ai...”
Ông nhìn thiếu nữ khom người trước mắt, ngoại hình thật sự là kinh diễm.
Nếu như mình có cháu gái xinh đẹp như vậy, vậy mộ phần nhất định bốc khói xanh.
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch vén mái tóc trước ngực, thân thể thẳng tắp nhìn về phía Hạ Quang Thần.
“Ông nội, cháu thật sự là cháu gái của ông, Hạ Tiểu Bạch.”
“Cũng là con gái của Hạ Văn Hải, không tin ông có thể gọi điện thoại cho ba hỏi một chút.”
Hạ Quang Thần, Hạ Văn Niên, Hạ Văn Xuyên nhìn nhau, cũng lưỡng lự muốn đi hỏi.
Hạ Văn Niên nhìn thoáng qua vẻ đẹp thịnh thế của cô gái, trong lòng có thể nói là ngứa ngáy.
Nếu thật sự là cháu gái của mình.
Vậy thì... Cmn quá sướng.
“Ba, hay là gọi điện thoại cho anh hai hỏi một chút đi.”
Hạ Quang Thần cũng nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ, cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi cong cong.
Mang theo một nụ cười ngọt ngào khiến người ta vui vẻ, hai má hồng đào, thật sự là làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Cũng chỉ có thể sầm mặt gọi điện thoại cho đứa con trai thứ hai kia.
Hạ Văn Hải sau khi đưa Khương Tĩnh Vân đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xong thì đang trên đường về nhà.
Trong miệng còn đang ngâm nga một giai điệu.
Nhưng vào lúc này điện thoại di động vang lên.
Ông cầm điện thoại lên nhìn một chút, là dãy số trước kia vốn làm cho ông vừa quen thuộc lại sợ hãi.
Nếu là trước đây.
Ông nhìn thấy cuộc gọi này.
Chắc chắn là thấp thỏm bất an mang theo sợ hãi.
Nhưng hôm nay nghĩ đến chắc giờ con gái bảo bối của mình hẳn là đã đến Hạ gia gặp Lão Gia Tử rồi.
Nghĩ đến đây khóe miệng ông hơi nhếch lên, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Khương Tĩnh Vân thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của ông thì hỏi.
"Ai gọi vậy!"
Hạ Văn Hải cười ha hả: "Không có gì, chỉ là một ông già xấu xa gọi đến mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tay nhận điện thoại còn miệng dẩu lên oai phong như một chiến thần. (  ̄⊿ ̄ )
Hạ Quang Thần nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang cung kính với mình càng nhìn càng thích.
Nếu cô thật sự là cháu gái của ông, ông cam tâm tình nguyện giảm thọ 10 năm!
Rất nhanh điện thoại di động của ông đã được kết nối.
Bao nhiêu năm qua.
Ông tổng cộng đã gọi điện thoại cho Hạ Văn Hải năm lần, gần như mỗi lần đều là công kích quở trách nó.
Khiến cho tên nhóc này mỗi lần tiếp điện thoại của ông đều run run rẩy rẩy.
Đang lúc ông chuẩn bị mở miệng, Hạ Văn Hải trong điện thoại đã mở miệng trước.
“Lão già sao hôm nay lại có nhã hứng gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Hạ Quang Thần sửng sốt... Chính mình bị gọi là lão già?... Ông cho rằng mình nghe lầm!
Tên nhóc này mỗi lần nhận điện thoại của mình đều khúm núm cực kỳ cung kính.
Hôm nay sao lại dám to gan như vậy! Dám gọi mình là lão già! (?°? д °)
Hạ Văn Hải: "Ông già! Sao không nói gì nữa!”
Hạ Quang Thần tức giận đến độ râu ria đều lệch, tên nhóc Hạ Văn Hải này thật sự là to gan! Cực kỳ to gan!? (◣ д ◢)
“Tên nhóc! Mày có biết mày đang nói chuyện với ai hay không!”
“Ông đây chính là ba mày!”
Hạ Văn Hải ngoáy mũi: "Tôi cũng không phải người mù, biết nhìn tên người gọi.”
“Cho nên?”
"Sao lại gọi cho tôi, ông già!"
Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên đều cẩn thận đứng ở một bên.
Tính tình Lão Gia Tử các ông biết rõ.
Khi còn bé bọn họ không biết bị đánh bao nhiêu trận, bốn anh em không ai dám ngỗ nghịch với ba cả.
Ví dụ như anh hai xám xịt rời khỏi Hạ gia, cho tới bây giờ cũng không dám trở về.
------
Dịch: MBMH Translate