Đông Phương Thanh Thanh nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch nở nụ cười ngọt ngào mang theo áy náy..
Đôi mắt ngày càng sáng rực, cảm giác chàng trai giả nữ trước mặt xuất sắc biết bao.
Một chàng trai trông xinh đẹp hơn con gái thì thôi đi, mà còn yêu thích đàn tranh giống như mình.
“Xin lỗi Bạch công tử, anh chơi đàn tranh thật tốt.”
Đôi mắt phượng của cô ta nhìn Hạ Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.
Cậu Bạch, anh nói thỉnh thoảng chơi đàn tranh chính là lừa tôi đi.
“Chắc chắn phải thường xuyên nhiều lần rèn luyện học hỏi với giáo viên để sửa lỗi như tôi, mới có thể khảy ra những giai điệu hoàn hảo như vậy.”
Hạ Tiểu Bạch hơi có vẻ suy tư, vẫn là thành thật nói.
“Tôi thật sự chỉ thỉnh thoảng chơi đàn tranh, thực ra thời gian tôi tiếp xúc với đàn tranh cũng chưa lâu.”
“Nhiều nhất cũng chỉ nửa năm.”
Đôi mắt phượng của Đông Phương Thanh Thanh chỉ liếc nhìn cô, dù sao cô ta cũng sẽ không tin lời nói dối của Hạ Tiểu Bạch, nếu cô thật sự chỉ chơi đàn tranh được nửa năm thì sao có thể đạt được trình độ như vậy.
Tối nay mình sẽ tắm rửa sạch sẽ bày lên giường mặc cho cô xử trí.
Đông Phương Thanh Thanh bình tĩnh điều chỉnh tâm tình mình một chút.
Khuôn mặt tuyệt đẹp đổi lại vẻ tao nhã làm người vừa ý đó mỉm cười nhẹ nhàng.
“Bạch công tử, chúng ta có thể thêm Wechat trao đổi được không?”
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, liền mở mã QR kết bạn Wechat của mình đưa cho cô ta thêm bạn.
Một cô gái xinh đẹp sao có thể có ác ý. Cô cũng không sợ bị lừa gạt.
Hạ Tiểu Bạch quay lại chỗ khán giả, Vương Đông Hải dang rộng cánh tay muốn ôm cô.
“Anh Tiểu Bạch có thể dạy tôi kỹ năng tán gái được không?”
“Vừa gặp mặt đã bắt được nữ thần hoa trên đỉnh núi của chúng tôi.”
Lý Mộc Dương cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch sùng bái: “Anh Tiểu Bạch, từ nay anh sẽ là thần tượng của em! Xin chỉ bảo tôi!”
Hạ Thiên Vũ đá thẳng vào mặt Vương Đông Hải, đá anh ta bay ra xa hai mét.
Chị Tiểu Bạch tuyệt đối không thể bị những tên khốn này khinh nhờn.
“Chết tiệt, anh Tiểu Bạch cũng là người cậu có thể ôm sao!”
Hạ Thiên Vũ (╯‵□′)╯(θ(θ(θ(θVương Đông Hải(☆(>口<-)vô ảnh cước.
Bữa tiệc này rất nhanh đã kết thúc.
Hạ Tiểu Bạch trở lại sân nhỏ cũng đã là mười một giờ tối.
Cô nhìn Hạ Thiên Vũ nói: “Đúng rồi Thiên Vũ, ngày mai mua cho tôi một tấm gương soi chạm đất lớn, có ích với tôi.”
Hạ Thiên Vũ cũng không nghĩ nhiều, dù sao con gái đều thích đẹp, thích ăn mặc đẹp trước gương soi chạm đất là điều bình thường.
Anh ta cũng chỉ nghĩ là Hạ Tiểu Bạch dùng để làm như vậy mà thôi.
“Ngày mai đích thân tôi sẽ đi mua một tấm gương soi chạm đất cho chị Tiểu Bạch.”
Một ngày nữa trôi qua.
Hạ Tiểu Bạch chỉ nhàm chán cuộc sống trạch nữ của cô trông sân.
Cuộc sống thường ngày đều có người chăm sóc kỹ vô cùng.
Thời gian đến tám giờ tối, Hạ Tiểu Bạch mới chú ý tới sắc trời đã tối.
Thời gian ban ngày của mùa hè dài hơn rất nhiều, đến bảy giờ mà ráng chiều cũng chỉ dần nhạt đi, mãi đến tám giờ mới tối hẳn.
Một ánh trăng sáng trong treo trên bầu trời.
Gió hè mát rượi, cô đứng trong đình nghỉ mát, cầm trong tay thức ăn cá mà cô đã bảo Hạ Thiên Vũ mua, mượn ánh trăng rắc lên mặt hồ.
Trong phút chốc kích động vô số cá kiểng tranh ăn.
Nhìn cảnh vật xung quanh đẹp đẽ, sen nở rộ trên hồ tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Cuộc sống vô âu vô lo như này thật là hoàn hảo, nhưng sẽ càng tuyệt hơn nếu có mỹ nữ làm bạn.
Tiếc là Sở Thu Hi không ở bên cạnh.
Trong lúc cô nghĩ là một ngày buồn chán sẽ kết thúc như vậy, hệ thống chó lại truyền tới âm thanh.
“Đinh!”
“Kiểm tra được Nhị ca Hạ Thiên Hạo có hờn giận khó tiêu tán với ký chủ.”
“Nhiệm vụ đột nhiên: ngược nhất thời vui vẻ rồi theo đuổi thừa sống thiếu chết.”
Yêu cầu của nhiệm vụ: “Đề nghị ký chủ dưới tình huống nào cũng không được để lộ thân phận con gái, tăng thêm sự quan tâm với Hạ Thiên Hạo.”
Đem họ chọc tức.
Đợi sau khi anh ta viết ký chủ là con gái thì sẽ vô cùng hối hận không kịp.
Phần thưởng cho nhiệm vụ thành công: “Thể chất cộng một.”
Nhiệm vụ thất bại: Hạ Thiên Hạo hóa ác khi biết ký chủ là con gái, nhốt ký chủ lại làm vật phẩm riêng của mình để thưởng thức.
Hạ Tiểu Bạch hộc máu.
Đây không chỉ là lừa dối Nhị ca mà còn lừa dối dính mình, thất bại sẽ bị giam cầm.
Tại sao hệ thống chó này lại thích phát ra những nhiệm vụ biến thái như vậy.
“Hệ thống chó, mày nên vui mừng vì không có thực thể.”
“oxoxox”
Hạ Tiểu Bạch mắng cả mười tám đời tổ tông của hệ thống một trận.
Trong lúc cô còn muốn mở miệng mắng chửi thì đột nhiên có một dòng điện quét qua cơ thể.
Hai chân của cô mềm nhũn gần như mất kiểm soát ngay tại chỗ.
Một giọng nữ tức giận vang lên từ hệ thống: “Nếu ký chủ còn mắng hệ thống, sẽ trực tiếp bị điện giật đến mức không tự chủ được mới ngưng.”
“Đinh!”
“Hệ thống cũng có tính khí có được không!”( ̄ヘ ̄)
------
Dịch: MBMH Translate