Cặp đùi trắng ngần như tuyết của cô vô cùng hấp dẫn dưới tà váy hơi vén lên, dường như là đang cố tình mê hoặc Hạ Tiểu Bạch mà để lộ ra trong tầm mắt của anh.
Làn da trên cặp đùi đó cực kỳ mịn màng, phát ra vầng sáng lấp lánh dưới ánh đèn thật quyến rũ.
Còn góc nhìn của người ngoài thì không thể thấy được gì, đây là cảnh đẹp chỉ thuộc về Hạ Tiểu Bạch.
Đông Phương Thanh Thanh dường như cũng đã chú ý tới ánh mắt của Hạ Tiểu Bạch, sau đó mới phát hiện ra tà váy của mình đã bị vén lên.
Cô thề là cô không phải cố ý... Hôm nay cô cũng không mặc quần bảo hộ...
Khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút đỏ bừng, nhưng cô không dùng tay vuốt thẳng tà váy, nếu đã bị nhìn rồi, thì cho anh nhìn thêm một lúc nữa cũng không sao.
Đông Phương Thanh Thanh có chút ngượng ngùng nói: "Bạch công tử, mời bắt đầu, nếu như không hiểu có thể hỏi tôi."
Ánh mắt của Hạ Tiểu Bạch dường như có chút không chịu sự khống chế của não bộ mà nhìn về phía cặp đùi trắng ngần như tuyết của Đông Phương Thanh Thanh.
Trong lòng thầm mắng bản thân thật không biết tiết chế.
Quay về chắc chắn phải thay một chiếc quần…..sạch sẽ.
"Thật ra tôi bình thường chỉ chơi cho vui thôi, đàn không hay xin đừng chê cười."
Đông Phương Thanh Thanh mỉm cười quyến rũ: “Bạch công tử đẹp trai như vậy, sao tôi có thể cười nhạo được chứ?”
Kế hoạch của Đông Phương Thanh Thanh rất đơn giản.
Nếu như Hạ Tiểu Bạch đàn không hay, bản thân có thể đề nghị đích thân dạy anh.
Một đại mỹ như như mình chủ động dạy anh, thì không chàng trai nào có thể từ chối được phải không?
Vậy thì bọn họ có thể thêm Weixin → trò chuyện → tìm hiểu sâu hơn.
Nếu như Hạ Tiểu Bạch chơi đàn tranh rất giỏi, thì bản thân cũng có thể chủ động xin thỉnh giáo anh ấy.
Quá trình này cũng giống như vậy, thêm Weixin → trò chuyện → tìm hiểu sâu hơn.
Nhưng cô không nghĩ rằng Hạ Tiểu Bạch chỉ thỉnh thoảng chơi đàn tranh, lại có thể chơi giỏi như cô được.
Phải biết rằng bản thân đã học đàn tranh được mười lăm năm rồi.
Chắc chắn là chuyên nghiệp so với nghiệp dư.
Dưới sân khấu đám người Lý Mộc Dương đều nhìn Hạ Tiểu Bạch với ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Vốn dĩ họ muốn xem trò cười của Hạ Tiểu Bạch, nhưng không ngờ bây giờ bọn họ lại trở thành trò cười.
Đông Phương Thanh Thanh chủ động ngồi cạnh Hạ Tiểu Bạch để dạy.
Lý Mộc Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Tiểu Bạch, thật sự hâm mộ tôi chết mất.”
“Tôi đại diện hiệp hội cẩu độc thân tiến hành xét xử anh!”
Vương Đông Hải: “Tôi cũng muốn để tiểu thư Thanh Thanh dạy đàn tranh.”
Hạ Tiểu Bạch duỗi đầu ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên dây đàn tranh.
Đông Phương Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn mới phát hiện ngón tay của Hạ Tiểu Bạch cũng thon dài xinh đẹp như vậy.
Móng tay màu hồng nhạt tròn trịa dễ thương, căn bản không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Vừa rồi khi cầm tay không cẩn thận chơi đùa với những ngón tay thon thả của cô.
Nếu được những ngón tay ngọc thon dài như này vuốt ve trên người, chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Mơ hồ có một hương thơm của hoa dành dành tỏa ra từ cơ thể, làn da trắng như tuyết mịn màng, ngọt ngào tuyệt vời.
Hạ Tiểu Bạch cũng không biết Đông Phương Thanh Thanh đang suy nghĩ gì.
Chỉ thấy đôi mắt phượng tà mị xinh đẹp đó của đối phương đang nhìn mình trìu mến, đôi môi đỏ mọng gợi cảm cong lên một nụ cười mê người.
Hạ Tiểu Bạch hít sâu một hơi, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ dây đàn tranh, giai điệu dễ nghe cũng theo đó lan truyền khắp nơi.
Tiếng đàn tranh vô cùng tươi đẹp như tiếng suối róc rách trong suối nhỏ, lại có chút đau buồn.
Tựa như hoa lan ẩn nấp trong thung lũng, cũng không ít phần khí phách, tiếng đàn tranh luôn biến đổi.
Những nốt nhạc tuyệt vời kia chảy chậm rãi từ dây đàn, vừa khiến người ta say mê vừa khiến người ta tựa như trải qua tình huống đó.
Hạ Thiên Vũ nhìn Hạ Tiểu Bạch như một fanboy nhỏ: “Anh Tiểu Bạch thật là giỏi.”
Vương Hải Đông và Lý Mộc Dương đều ôm nhau mặt đầy ngạc nhiên
Mặt dù không hiểu âm nhạc nhưng cảm thấy dễ nghe là được.
Giai điệu do Hạ Tiểu Bạch gẩy ra bất luận là sắc điệu, tiết tấu, âm sắc.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, bọn họ đều cảm thấy còn tốt hơn Đông Phương Thanh Thanh rất nhiều.
Đông Phương Thanh Thanh ngồi cạnh Hạ Tiểu Bạch còn định góp ý với Hạ Tiểu Bạch một vài câu.
Nhưng khi cô ta nghe giai điệu hoàn mỹ tràn ra từ đàn tranh của đối phương, không nghe được hơn nữa đã chìm đắm trong đó.
Chỉ những người thật sự cố gắng luyện qua đàn tranh mới biết Hạ Tiểu Bạch đàn tốt bao nhiêu hoàn mỹ bao nhiêu.
Thậm chí một chút sai sót cũng không có, có thể nói là hoàn hảo.
“Thanh Thanh tiểu thư?”
“Thanh Thanh tiểu thư? Cô không sao chứ?”
Khi Đông Phương Thanh Thanh tỉnh táo lại dưới tiếng hét của Hạ Tiểu Bạch.
Mới phát hiện xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khúc đàn của Hạ Tiểu Bạch đã hạ màn, chính mình lại chìm đắm trong giai điệu của đàn tranh không thể tự thoát ra.
------
Dịch: MBMH Translate