Ở tập đoàn không ai dám phản bác sự uy nghiêm của ông ta.
Nhưng chính một nhân vật lớn như vậy, hôm nay lại liên tục lấy lòng với một cô gái nhỏ.
Nếu có người của tập đoàn Đại Hà nói không chừng nhất định mỗi người sẽ nhổ nước bọt cho đến chết.
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều mà chỉ mỉm cười ngọt ngào: “Thật là cám ơn bác ba.”
Hạ Văn Xuyên đặt các loại đồ dùng hàng ngày đã mua xong.
Lúc này ông ta mới nhận ra trong tay Hạ Tiểu Bạch đang cầm một hộp socola được gói tuyệt đẹp.
Liền nhớ tới dáng vẻ vội vàng ra ngoài vừa rồi của cô, hẳn là đi tìm ai đó.
Một cô gái mang theo một hộp socola được gói tuyệt đẹp ra ngoài.
Đó nhất định là muốn tặng chó chàng trai yêu mến!
Chẳng lẽ cháu gái bảo bối của mình chỉ đến Bắc Kinh được vài ngày đã bị một thằng nhóc đáng chết nào đó cua được? ? ?
Hạ Tiểu Bạch thấy bác ba tiện nghi này đứng ở cửa sững sờ hỏi: “Bác ba sao vậy?”
Hạ Văn Xuyên nhất thời không biết mở miệng thế nào chỉ có thể nói bóng nói gió.
Vẻ mặt ông ta có chút nghiêm túc nói.
“Cháu gái, cháu còn trẻ, đừng bị những cậu ấm bên ngoài kia lừa.”
“Bác biết con từ nhỏ đã sống một cuộc sống bình thường, bất ngờ tiếp xúc với rất nhiều thanh niên giàu có, khó tránh có chút không kiểm soát được mà dâng trào xuân tình.”
“Chỉ trách cháu Tiểu Bạch còn quá trẻ, đàn ông càng có tiền nói chuyện càng bốc phét.”
Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu hỏi: “Thế thì bác ba, bác cũng là bốc phét sao?”
Hạ Văn Xuyên… Trực tiếp bị nghẹn trước lời nói của Hạ Tiểu Bạch, ông ta lúng túng ho khan một tiếng.
“Bác ba của cháu đương nhiên là người tốt.”
Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu mỉm cười: “Tất nhiên cháu biết bác ba là người tốt.”
Hạ Văn Xuyên… Bỗng nhiên ôm ta cảm thấy quá mệt khi nói chuyện với cháu gái ngây thơ này.
Quá mức thuần khiết để nghe ra ý trong lời nói của ông ta, quả nhiên vẫn là thẳng thắng một chút mới được.
“Cháu gái Tiểu Bạch, cháu chưa từng là con trai nên cháu không biết, con trai bây giờ nhìn thấy người đẹp thì sẽ không nhịn được có sâu lên não.”
“Đàn ông có tiền rất mê gái, thay phụ nữ còn dễ hơn thay quần áo.”
“Ở cái tuổi này của cháu nên học tập cho giỏi thay vì yêu đương.”
“Mau nói cho bác ba biết, là tiểu bối của gia tộc nào đang theo đuổi cháu?”
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt của ông ta rơi lên hộp socola của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch cũng nhận ra bác ba đã hiểu lầm cô.
Cho rằng cô muốn ra ngoài tặng socola cho chàng trai cô thích.
“Bác ba, bác hiểu lầm rồi, socola này của cháu không phải tặng cho người yêu gì đâu.”
“Mà là tặng cho Nhị ca Thiên Hạo.”
Hạ Văn Xuyên càng thêm sững sờ: “Thằng nhóc Thiên Hạo này đối xử với cháu như vậy, cháu còn tặng socola cho thằng nhóc ấy sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt thương cảm.
“Cháu biết Nhị ca cũng là một người tốt, chỉ là hiểu lầm cháu mà thôi.”
“Mấy ngày trước vì chuyện của cháu, Nhị ca bị bác ba và ông nội tát bốn cái, cháu luôn áy náy cho tới bây giờ.”
“Hai ngày gần đây bởi vì chuyện này, cháu lại khó ăn khó ngủ (vì ngày nào cũng đánh game thâu đêm) không có cảm giác thèm ăn.”
“Nếu tối nay không nhận được sự tha thứ của Nhị ca, cháu sẽ áy náy suốt đời.”
“Cho nên cháu quyết định tặng hộp socola này cho Nhị ca, hy vọng Nhị ca đừng giận cháu nữa.”
Dứt lời, bờ vai thanh tú của cô đều bắt đầu run lên, lông mi dài mang theo hơi sương, bàn tay ngọc lướt qua khóe mắt.
Đôi mắt đẫm lệ của Tây Thi đúng nghĩa, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu vừa nhìn đã đem lòng yêu.
Trong lòng Hạ Văn Xuyên cảm thấy cháu gái Tiểu Bạch quả thực quá đơn thuần.
Thuần khiết như một tờ giấy trắng không dính bụi trần.
Thật muốn ôm cô vào lòng dỗ dành.
Nhìn ông ta vừa đau lòng vừa bất lực, thân là ba của thằng nhóc Thiên Hạo này.
Trong lòng ông ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ.
Chính là treo Hạ Thiên Hạo lên đàng hoàng ba hiền con hiếu một lúc.
Để cho anh ta cảm nhận tình yêu ba con.
Hạ Thiên Hạo vừa ở phòng sách giải quyết xong việc công ty hôm nay, phát hiện sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm.
Nhìn đồng hồ đã điểm đến chín giờ tối.
Đang chuẩn bị đi tắm rồi hẹn bạn ra ngoài chơi, chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể.
“Đệt! Sao đang mùa hè mà lại có cảm giác nhiều trận gió lạnh như vậy.” Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra.
Nhưng với tư cách là thanh niên của thời đại mới, anh ta không tin dị đoan.
Hạ Văn Xuyên thở dài nói: “Cháu gái yên tâm đi, bác sẽ dạy dỗ thằng nhóc Thiên Hạo này.”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch lau vết nước mắt lắc đầu.
“Không cần đâu bác ba, cháu tin Nhị ca sẽ làm hòa với cháu như ban đầu.”
“Bây giờ cháu sẽ đi tìm Nhị ca tặng socola cho anh ấy, cháu hy vọng bác ba đứng nhúng tay vào chuyện của tiểu bối chúng cháu.”
Nói xong liền đi đến chỗ ở của Hạ Thiên Hạo…
------
Dịch: MBMH Translate