Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 433 - Chương 433: Gặp Lại Lý Tư Tư

Chương 433: Gặp Lại Lý Tư Tư Chương 433: Gặp Lại Lý Tư Tư

Hạ Tiểu Bạch có chút luống cuống, mặc dù Hạ Thiên Hạo quả thật hơi phách lối, chính mình cũng chỉ vì nhiệm vụ mà lừa anh ta một chút.

Dù sao đối phương cũng là Nhị ca của cô, nếu thật sự bị đánh gãy chân thì có chút chơi quá đáng.

Lúc này ông cụ có thể nói là nổi cơn giận dữ.

Cô gái duy nhất của nhà họ Hạ mấy trăm năm nay lại bị bắt nạt.

Dù đối phương là cháu trai của mình cũng không được!

“Tiểu Bạch, cháu đừng nói thay thằng nhóc này nữa!”

“Thằng nhóc này từ nhỏ đã bướng bỉnh, hôm nay phải dạy cho thằng bé một bài học khó quên đến suốt đời!”

Hạ Tiểu Bạch vẫn kéo cánh tay Hạ Quang Thần: “Ông nội hãy cho Nhị ca thêm một cơ hội nữa đi.”

“Nhiều nhất đánh anh ấy vài roi… Nhưng đừng đánh gãy chân anh ấy.”

“Ông nội coi như là cháu xin ông, chỉ đánh anh ấy vài roi thôi…”

Hạ Quang Thần nhìn dáng vẻ làm nũng của Hạ Tiểu Bạch cũng thở dài.

Dù sao Thiên Hạo cũng là cháu ruột của ông: “Được, gãy chân có thể miễn, nhưng nghiêm phạt phải thực hiện.”

“Vậy thì đánh thằng bé sáu roi đi!”

Hạ Văn Niên cũng vô cùng bối rối lấy một cây roi mây dài hai mét to bằng ngón tay từ trong hộp cũ ra!

Mấy anh em họ khi còn bé cũng đã từng bị ông cụ đánh đòn.

Thành thật mà nói, thế hệ của nhóm Thiên Hạo cũng được coi là hạnh phúc và chưa từng có ai bị đánh.

Đừng xem chỉ có sáu roi, sau roi này đánh xuống ít nhất một tháng tới đều khó tự lo sinh hoạt.

Thiên Hạo là người duy nhất trong thế này trẻ của họ có được loại đãi ngộ này.

Hạ Văn Xuyên thấy chỉ bị đánh có sáu roi thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ vẫn còn đang sững sờ.

“Còn không mau đi gọi Nhị ca của con tới!”

Hạ Thiên Vũ cũng gật đầu nhanh chóng chạy đến sân Hạ Thiên Hạo, tức giận gõ mạnh vào cửa.

Thời gian bây giờ cũng chỉ mới tám giờ sáng, Hạ Thiên Hạo còn say giấc, anh ta đang có một giấc mơ ngọt ngào.

Trong mơ mình lại có thêm một cô em gái như nước trong veo.

Đột nhiên bị ai đó gõ cửa đánh thức khiến anh ta vô cùng bực mình.

“Ai! Sáng sớm thế mà không để cho ai ngủ!”

Từ trong giọng nói của anh ta vẫn không rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hạ Thiên Hạo chậm rãi mở cửa phòng mới phát hiện là Hạ Thiên Vũ xếp chót.

“Đệt! Thằng nhóc này, mới sáng mà đánh thức anh làm gì!”

“Còn phá hỏng giấc mơ đẹp của anh!”

Hạ Thiên Vũ rất tức giận nói: “Nhị ca! Ông nội bảo anh đến phòng khách!”

“Bây giờ đến ngay!”

Hạ Thiên Hạo cũng không nói nên lời, sao mới sáng ông cụ đã gọi anh ta làm gì?

Chẳng lẽ có ý định chuyển giao cho mình một vài công việc của gia tộc sao?

Nghĩ tới đây anh ta liền mặt đầy mừng rỡ: “Cậu đợi chút, anh thay quần áo.”

Anh ta ngâm nga một đoạn khúc đóng cửa nhà, thay một bộ quần áo chỉnh tề rồi mới mở cửa.

“Đi thôi!”

“Xem ra ông nội vẫn xem trọng anh, sáng sớm đã vội vàng gọi anh như vậy.”

“Nhất định là định giao cho anh xử lý một vài công việc của gia tộc.” Hạ Thiên Hạo đắc ý nói với Hạ Thiên Vũ.

Hạ Thiên Vũ có chút than thở, cũng không mở miệng, bây giờ có bao nhiêu kiêu ngạo đợi lát nữa thì có bấy nhiêu đau thương.

Hạ Thiên Hạo suốt một đường ngâm nga một đoạn khúc, không khí hôm nay thật là mát mẻ.

Ánh mặt trời cũng cảm giác đặc biệt tươi sáng. ?(ˊ?ˋ)

Lúc này Hạ Tiểu Bạch đã rời đi, dù sao cô ở lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tệ hại hơn mà thôi.

Hy vọng Nhị ca có thể bình yên đi.

Hạ Thiên Hạo bước tới phòng khách.

Khi anh ta đi vào thì phát hiện dáng vẻ ba mình mặt sưng mũi sưng trông rất mắc cười.

“Ba? Tối qua ba đi làm trộm bị người ta đánh sao?”

Trong tay Hạ Văn Xuyên cầm roi mây: “Cái thằng bất hiếu này, con có biết sai chưa?”

Ông cụ lạnh lùng nói: “Thiên Hạo! Ông nội cho cháu một cơ hội khai thật, tối qua cháu đã làm gì?”

Hạ Thiên Hạo cũng là người thông minh ngay lập tức nghĩ tới Hạ Tiểu Bạch.

Sắc mặt cũng trầm xuống: “Chẳng lẽ thằng nhóc Tiểu Bạch ngày tới phàn nàn cháu với ông nội sao?”

“Tên này đúng là trà xanh, tối qua còn giả vờ điềm đạm đáng yêu, khiến cho cháu suýt nữa đã cảm động.”

“Sáng sớm đã tới phàn nàn với ông nội.”

“Quả nhiên là nam trà xanh? !”

(Vốn nên kết thúc chuyện này, nhưng cơ thể khó chịu nên chỉ đến đây thôi. Khó chịu)

Hạ Văn Xuyên cũng thất vọng nhìn con trai mình.

Xem ra là trước đây quá yêu thương anh ta, dẫn đến tính cách anh ta mới ngang ngược cứng đầu như bây giờ.

Hạ Thiên Hạo quả thực từ nhỏ đã rất xuất sắc, vẫn luôn là loại học bá.

"Đồ bất hiếu, đến bây giờ mà mày vẫn chưa biết lỗi lầm của mình."

“Mày có biết vừa rồi Tiểu Bạch đã giúp mày nói bao nhiêu lời tốt đẹp, đồng thời khen mày là người tốt ở trước mặt ông nội không hả?”

"Nói mày và nó đã làm hòa như ban đầu rồi, bảo tao và ông nội mày đừng trừng phạt mày đó."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment