Họ nhìn nụ cười vui vẻ ngây thơ đó của Hạ Tiểu Bạch.
Nếu như tối qua họ không bám theo Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy được toàn bộ quá trình.
Thật sự sẽ tin Hạ Thiên Hạo đã làm hòa với Hạ Tiểu Bạch như ban đầu.
Kết quả hoàn toàn ngược lại.
Nhưng điều mà họ nhìn thấy là Hạ Thiên Hạo không chỉ mắng Hạ Tiểu Bạch một lúc, còn ném toàn bộ socola mà Hạ Tiểu Bạch đưa cho anh ta ném xuống đất.
Hạ Thiên Vũ không rõ chân tướng nhìn kỹ năng diễn xuất của Hạ Tiểu Bạch.
Ngây thơ cho là Nhị ca thật sự đã làm hòa với anh Tiểu Bạch như lúc trước.
Anh ta vui vẻ cười nói: “Anh Tiểu Bạch, thật là quá tốt rồi, Nhị ca đã sẵn lòng với anh chấp nhận anh mà còn trở thành bạn.”
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười ngọt ngào: “Đúng vậy, Nhị ca đã trở thành bạn với anh.”
Hạ Văn Xuyên nhất thời có chút xấu hổ cúi đầu, con trai ngốc đó của mình thật sự không phải người.
Rõ ràng thằng nhóc này bắt nạt Tiểu Bạch như thế.
Tiểu Bạch còn nói tốt cho thằng bé.
Sắc mặt ông cụ u ám đến mức có thể nhỏ ra mực.
Hạ Văn Niên ở bên cạnh nói: “Tiểu Bạch, ông nội và bác tư hy vọng cháu có thể nói thật.”
“Thằng nhóc Thiên Hạo đó thật sự làm hòa với cháu như trước sao?”
Ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch giả vờ hoảng sợ, cắn môi anh đào, gượng cười nói.
“Đương nhiên là thật, tối qua Nhị ca đã nói bằng lòng thành bạn với cháu.”
Thầm nghĩ Nhị ca đừng trách em, em đã rất cố gắng giúp anh nói chuyện rồi.
Nhưng quá trình đều được ông nội, bác ba và bác tư nhìn thấy.
Ai bảo anh tuyệt tình như vậy. Trách thì tự trách mình bướng bỉnh đi.
Hạ Quang Thần thấy đôi mắt Hạ Tiểu Bạch lóa lên chút hốt hoảng, người sáng suốt đều nhìn ra được cô đang nói dối.
Nói gì mà Hạ Thiên Hạo nhận socola và hai người trở thành bạn tốt.
Chẳng qua là cô vì giúp Hạ Thiên Hạo nên nói tốt cho anh ta mà thôi.
Hạ Thiên Vũ cũng nhìn thấu Hạ Tiểu Bạch có gì đó không ổn.
Đối mặt với câu hỏi của ông cụ, anh Tiểu Bạch dường như có chút hoảng sợ.
Chẳng lẽ sự việc không giống như cô đã nói sao?
Anh ta còn phát hiện hốc mắt của Tiểu Bạch ngấn lệ. (Thực ra đó là những giọt nước mắt do Hạ Tiểu Bạch buồn ngủ ngáp.)
Hạ Thiên Vũ siết chặt nắm tay hỏi: “Chị Tiểu Bạch! Chẳng lẽ Nhị ca ép chị nói như vậy!”
“Anh ấy luôn bắt nạt chị có phải không?”
“Bây giờ em sẽ đi tìm anh ấy tính sổ!” Nói xong đã định xông ra đi tìm Hạ Thiên Hạo.
Hạ Tiểu Bạch nắm lấy cánh tay anh ta: “Không có! Nhị ca không có luôn bắt nạt chị, em đừng nghĩ bậy bạ!”
Hạ Văn Niên hét lên thành tiếng: “Chẳng lẽ thằng nhóc Thiên Hạo này còn bắt nạt cháu!”
Hạ Văn Xuyên bắt chặt ông ta nói: “Có phải Thiên Hạo đánh cháu hay không!”
Hạ Tiểu Bạch cạn lời, mọi người có thể đừng lấp não được không.
Từ lúc nào mà Hạ Thiên Hạo luôn bắt nạt cô! Mọi người đừng địch hóa được không!
Cô cũng chỉ có thể khoát tay: “Không có, bác ba và bác tư, hai người đừng nghĩ bậy!”
Ông cụ lại vỗ mạnh lên mặt bàn: “Tiểu Bạch, cháu không phải sợ Nhị ca của cháu!”
“Xem ra thằng nhóc Thiên Hạo này gần đây vẫn luôn bắt nạt cháu, khiến cháu đều không dám nói ra sự thật.”
Hạ Văn Xuyên cũng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tiểu Bạch, cháu đừng nói giúp cái thằng con bất hiếu đó của bác.”
“Chuyện tối qua các bác đều biết!”
“Cháu muốn tặng socola cho cái thằng bất hiếu đó của bác hy vọng làm bạn với nó.”
“Nhưng cái thằng bất hiếu đó của bác lại ném toàn bộ socola của cháu xuống đất.”
“Cuối cùng cháu còn nhặt toàn bộ lên cẩn thận tỉ mỉ lau sạch, gói lại đặt trước cửa nhà cái thằng bất hiếu Thiên Hạo này.”
“Có đúng như bác nói không?”
Hạ Tiểu Bạch giả vờ làm vẻ hoảng sợ lại ngạc nhiên.
“Bác… Bác ba, bác đều biết rồi!”
Hạ Văn Xuyên gật đầu đau lòng: “Không chỉ có bác biết, bác tư và ông nội con cũng đều biết rồi.”
“Cho nên Tiểu Bạch, cháu không cần bảo vệ thằng nhóc thúi nhà bác, nếu nó luôn bắt nạt cháu thì cứ dũng cảm nói ra!”
Hạ Tiểu Bạch cúi đầu, lông mày rủ xuống nói.
“Tối qua Nhị ca thật sự không có nhận socola của cháu, nhưng anh ấy thật sự không có luôn bắt nạt cháu.”
Hạ Văn Niên khoát tay: “Cháu gái Tiểu Bạch, bây giờ mà cháu còn bảo vệ thằng nhóc đó!”
“Quên đi, hôm nay chúng ta phải chấp hành gia pháp!”
Ông cụ cũng vỗ bàn: “Thiên Vũ, cháu đi gọi thằng nhóc Thiên Hại đó tới đây!”
“Đứa cháu bất hiếu này thật sự để ngoài tai lời của ông đây.”
“Ông đây đã nói ai dám bắt nạt Tiểu Bạch nhà ông, thì ông đây sẽ đánh gãy chân chó của tên đó!”
Hạ Tiểu Bạch bước lên vội vàng kéo Hạ Quang Thần.
“Đừng ông nội! Cháu thật sự không có ghét Nhị ca, ông mắng anh ấy vài câu là được rồi!”
“Đừng đánh gãy chân nghiêm trọng như thế!”
------
Dịch: MBMH Translate