Anh giơ bàn tay trắng nõn như ngọc sờ vào vầng trán trắng ngần của Lý Tư Tư, sau đó lại sờ trán mình để so sánh.
Nhiệt độ của Lý Tư Tư rất bình thường, không giống như là bị bệnh.
Hạ Tiểu Bạch vẫn là quan tâm hỏi: "Tư Tư, em không sao chứ?"
Lý Tư Tư nhớ lại cảnh tượng mình ôm ấp với Hạ Tiểu Bạch ở trong giấc mơ.
Cảm giác đó chân thật biết mấy, cảm giác không hề giống như đang nằm mơ.
Cho dù đã tỉnh dậy lâu như vậy rồi, nhưng mọi chi tiết đều rất rõ ràng.
Trong giấc mơ, thân hình chị Tiểu Bạch yểu điệu như vậy, làn da trắng nõn như tuyết, vòng eo thon thả, đôi chân xinh đẹp thon dài.
Hương vị là hạng nhất….
Lý Tư Tư vội vàng lắc cái đầu nhỏ: “Không sao……”
Lý Tư Tư đứng lên: “Em phải đi gặp ông ngoại rồi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng đứng dậy: “Chị đi với em.”
Hiếm khi nhìn thấy cô gái duy nhất ở nhà họ Hạ.
Quả thực là cảm giác hạnh phúc như gặp được dòng suối ngọt ngào trên sa mạc.
Lý Tư Tư liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch rồi gật gật cái đầu nhỏ.
Lý Tư Tư khoác lấy cánh tay của Hạ Tiểu Bạch.
Hai người đi trên con đường nhỏ, suốt dọc đường trò chuyện cười đùa vui vẻ.
Mười phút sau, hai người đến phòng khách của nhà họ Hạ.
Vừa hay là ông cụ, bác cả, chú ba và chú tư đều có mặt ở đây.
Ông lão vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cháu gái nội và cháu gái ngoại của mình tay khoác tay cùng nhau đi vào.
"Tiểu Bạch ~ Tư Tư"
Lý Tư Tư trực tiếp đi lên ôm lấy ông lão: “Chào ông ngoại, Tư Tư lại đến thăm ông đây.”
Ông lão sờ sờ vào cái đầu nhỏ của Lý Tư Tư: "Được được được, Tư Tư nhà chúng ta thật là ngoan."
Hạ Tiểu Bạch cũng chào ông cụ và những người khác.
Ông lão nhìn Hạ Tiểu Bạch với ánh mắt cưng chiều: “Tiểu Bạch, mấy ngày này ở có quen không?”
Hạ Tiểu Bạch không biết nên nói thế nào, mấy ngày gần đây anh sống như một con “cá muối” không có động lực, chỉ có thiếu được người ta đút cho ăn nữa thôi.
Anh cũng chỉ có thể mỉm cười nói: “Cháu sống rất tốt, cảm ơn ông nội đã quan tâm.”
Lý Tư Tư buông ông lão ra, cánh tay trắng ngần như tuyết lại lần nữa ôm lấy cánh tay của Hạ Tiểu Bạch.
Cô phát hiện mình hoàn toàn bị mê hoặc bởi mùi thơm trên người chị Tiểu Bạch.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành rất dễ chịu khiến người ta có cảm giác không thể thoát ra được.
Hạ Tiểu Bạch cũng sờ sờ vào đầu cô, Lý Tư Tư càng là dùng ngực đánh người, ép sát vào cánh tay của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên nhìn thấy cảnh này, thì nét mặt đều tươi cười, cười đến mức chỉ nhìn thấy răng không thấy mắt đâu.
?(ˊ?ˋ*)?(ˊ?ˋ)
Dáng vẻ thân mật giữa đứa cháu gái bên nội và cháu gái bên ngoại trông thật bắt mắt, đẹp đến mức chỉ cần nhìn thấy thôi đã no rồi.
Sau đó, cảnh tượng này trở thành một bức tranh khác ở trong mắt Hạ Văn Quốc, người không biết rõ chân tướng sự việc.
Những gì ông nhìn thấy là dáng vẻ vô cùng thân mật giữa đứa cháu trai bên nội và cháu gái bên ngoại của mình.
Tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, bọn chúng sao có thể làm như vậy được?
Với tư cách là gia chủ, mình phải ngăn cấm những điều như vậy.
Ngoài ra, còn có một điều khác chính là tên tiểu tử Hạ Tiểu Bạch này vẫn chưa cắt ngắn tóc, vẫn là dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ.
Đã nhiều ngày trôi qua, tên tiểu tử này thực sự coi lời mình nói như gió thổi qua tai.
Đúng là gia chủ không ra uy thì coi ông là người nhát như thỏ đế! ! ? (?°?д°)
Ông ta giơ tay vỗ lên mặt bàn, đứng dậy: "Hạ Tiểu Bạch!"
Hạ Văn Quốc giơ tay đập bàn đứng dậy, đồng thời lớn tiếng quát mắng Hạ Tiểu Bạch.
"Hạ Tiểu Bạch!"
Chưa kể là Hạ Tiểu Bạch bị giật mình, Lý Tư Tư cũng bị dọa cho ôm lấy Hạ Tiểu Bạch, vùi đầu mình vào trước ngực anh.
Hạ Văn Xuyên và Hạ Văn Niên cũng nhìn anh cả của mình với vẻ mặt sững sờ.
Sao ông ta lại dám quát mắng cháu gái Tiểu Bạch trước mặt ông cụ!
Hạ Quang Thần tâm trạng khoan khoái nhấp một ngụm trà, vẻ mặt dễ chịu nhìn cháu gái nội và cháu gái ngoại.
Vẻ mặt không biết hưởng thụ đến mức nào.
Nhưng tiếng quát mắng lớn của Hạ Văn Quốc suýt chút nữa thì khiến cho ông phát bệnh đau tim.
Trà trong miệng cũng phun ra ngoài.
Hạ Văn Quốc nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hạ Tiểu Bạch, thì cũng vô cùng đắc ý, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Hôm nay ông nhất định phải thể hiện uy nghiêm của mình với tư cách là gia chủ ở trước mặt hai người em trai và tiểu bối.
Cha ông chắc chắn sẽ nhìn ông với con mắt khác!
Hạ Văn Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch!" (?°?д°)
“Bác nhớ là mấy ngày trước đã ra lệnh cho cháu trong vòng ba ngày phải cắt tóc đi, để kiểu tóc con trai vui vẻ tỏa nắng.”
"Nhưng bây giờ cháu vẫn chưa cắt tóc! Ăn mặc cũng giống như một tên ẻo lả."
“Cháu cho rằng lời nói của gia chủ như bác không là cái gì có phải không?”
“Hôm nay bổn gia chủ sẽ thi hành gia pháp đối với cháu ngay tại đây!”
"Theo quy định của gia pháp, Tiểu Bạch nhất định phải bị đánh ba roi!"
------
Dịch: MBMH Translate