Hạ gia cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng rơi vào tay Hạ Tiểu Bạch. ∑(?Д)
Mình có nên nói cho mẹ biết không!
“Không được! Tuyệt đối không được!”
“Loại tai tiếng này truyền ra ngoài không tốt, vẫn là quan sát một chút rồi nói sau.”
Hạ Thiên Minh quyết định âm thầm quan sát, nhìn xem ba mình và Hạ Tiểu Bạch có thể làm ra chuyện như thế nào.
Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi...
Lần trước Hạ Văn Niên chuẩn bị đưa chút đồ dùng sinh hoạt cho Hạ Tiểu Bạch.
Sau đó gặp chuyện Hạ Tiểu Bạch tặng chocolate cho Hạ Thiên Hạo nên bị chậm trễ.
Cháu gái Tiểu Bạch trở lại Hạ gia mà chính mình vẫn chưa đến tiểu viện thăm cháu ấy.
Tựa hồ có chút không tốt lắm.
Về tình về lý mình làm chú Tư cũng phải chiếu cố cháu gái mới đúng.
Hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác.
Hạ Văn Niên lấy gương nhỏ ra nhìn mặt mình một lần nữa, chỉnh lại cổ áo, sau đó mới mang theo một đống đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt đi vào.
Hạ Tiểu Bạch đang nướng cá rô phi chờ Lý Tư Tư về ăn.
Cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là đi vệ sinh sao lâu như vậy vẫn chưa trở về.
Cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cô khẽ nhếch cắn một ngụm cá nướng thơm lừng.
Thì phát hiện chú Tư nãy giờ lén lút ngoài sân đi vào.
Hai tay ông đều cầm một túi đồ lớn.
Hạ Tiểu Bạch nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Chú Tư! Chú lén lút làm gì vậy?”
Hạ Văn Niên bị cháu gái nói lén lút, nhất thời cứng đờ.
Ông có chút lúng túng cười nói: "Tiểu Bạch cháu trở về Hạ gia mấy ngày nay rồi nhưng chú vẫn chưa tới tiểu viện của cháu thăm cháu."
“Thật ra mấy ngày trước chú đã định đến đây, nhưng cháu không có ở đây, cho nên hôm nay chú mới đến đây.”
“Đúng rồi, chú mang đến cho cháu một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt.”
“Tất cả đều là đồ chú tự mua.”
Hạ Tiểu Bạch tiếp nhận mở ra nhìn một chút, đều là một ít đồ dùng đơn giản hàng ngày.
Khi cô cầm một gói băng vệ sinh cỡ lớn trong tay...
Hạ Tiểu Bạch muốn hộc máu, cô nhịn không được châm chọc:
“Chú Tư chú cũng quá tri kỷ rồi! Ngay cả đồ chơi này cũng tặng...”
Hạ Văn Niên cũng ngây ngẩn cả người.
Chết tiệt! Một cái… Σ (°△°|||)︴
Có một số đồ vật... Ông không biết mua đồ dùng sinh hoạt cho phụ nữ, cho nên bảo thư ký của mình đi mua.
Không ngờ thư ký ngay cả cái này cũng mua!
Nụ cười của Hạ Văn Niên cũng có chút cứng đờ.
Vừa rồi ông còn tự tin nói tự mình đi mua, bây giờ cơ hội ném nồi cũng không có.
“À cái này!”
"Hy vọng cháu có thể dùng đến..."
Hạ Tiểu Bạch dùng ánh nhìn mắt biến thái nhìn Hạ Văn Niên.
Hạ Văn Niên lau mồ hôi trên trán: "Đúng rồi, chú mua cho cháu một chiếc xe.”
“Chú nghe tên nhóc Thiên Vũ nói cháu vừa lấy bằng lái, chắc chắn không có xe.”
Trong lúc nói chuyện, ông đưa chìa khóa Porsche 911 cho Hạ Tiểu Bạch.
"Mặc dù nó chỉ là một chiếc xe thể thao cấp nhập môn, nhưng nó rất phù hợp với một người mới như cháu."
Hạ Tiểu Bạch nhận lấy chìa khóa xe thể thao Hạ Văn Niên đưa cho, đôi mắt đẹp rực rỡ.
Cho dù đây chỉ là một chiếc xe thể thao cấp nhập môn() thì chắc cũng phải một hai trăm triệu tệ?!
(
) Mẫu xe có model nhỏ nhất và cấu hình thấp nhất trong toàn bộ dòng xe.
Xe thể thao đắt tiền như vậy nói tặng là tặng!
Nếu như trước kia cô chỉ cảm thấy Hạ Văn Niên chỉ là chú hờ của cô.
Nhưng nể tình chiếc xe thể thao này, hôm nay chú Tư này cô nhận.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô thản nhiên cười với Hạ Văn Xuyên: "Chú Tư thật sự cảm ơn chú!”
“Đúng rồi, cháu muốn nói là, hôm nay chú Tư thật sự là cực kỳ đẹp trai.”
Hạ Văn Niên được Hạ Tiểu Bạch khen ngợi, cảm giác có chút lâng lâng.
Cảm động đến độ thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Đợi lát nữa ông phải đến chỗ anh ba khoe khoang. Điều này đủ để ông sau này khoe khoang ở Hạ gia cả đời.
Càng nghĩ Hạ Văn Niên thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ nghẹn cười của chú Tư... thật sự rất đáng khinh.
Chẳng lẽ trong đầu ông đang nghĩ đến chuyện không lành mạnh gì đó.
Nể mặt cái xe thể thao của ông.
Hạ Tiểu Bạch vẫn đỏ bừng mặt ngại ngùng
nhìn về phía Hạ Văn Niên.
“Chú Tư hay là vào phòng cháu uống chén trà?”
“Trà cháu pha rất ngon đó!”
Hạ Văn Niên nuốt nước miếng, trà cháu gái pha đương nhiên là ngon, nhưng quả thật ông còn có việc gấp.
“Không được, giờ công ty chú còn có một số việc cần xử lý, để lần sau mời sau nhé.”
Hạ Tiểu Bạch cũng khẽ gật đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn cười ngọt ngào nói: "Chú Tư đi thong thả!”
Hạ Tiểu Bạch đi dọc theo đường đi tiễn Hạ Văn Niên ra ngoài sân.
Hạ Văn Niên nhìn Hạ Tiểu Bạch ngoan ngoãn, trong lòng cũng vui sướng.
Thật sự là hâm mộ anh ấy muốn chết.
Anh hai à anh hai, anh thật sự khiến em hâm mộ muốn chết.
Nếu em có một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy thì cuộc sống thật sự là đáng giá.
------
Dịch: MBMH Translate