Nhớ tới hai anh em Hạ Thiên Minh và Hạ Thiên Vũ trong nhà, bỗng nhiên có chút đau đầu.
Hai tên nhóc thối một chút thú vị cũng không có.
Ở bụi cỏ cách đó không xa.
Con trai lớn của ông Hạ Thiên Minh đang âm thầm quan sát ông và Hạ Tiểu Bạch giao tiếp.
Hạ Thiên Minh nhìn ba nói chuyện với Hạ Tiểu Bạch vài câu rồi rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà hai người không làm ra chuyện gì quá đáng.
Nếu không anh phải nói chuyện hôm nay cho mẹ và ông nội.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ rời đi của ba...
Đang lúc anh còn đang tự hỏi.
Lý Tư Tư trước đó không lâu chạy ra ngoài đã quay về sân nhỏ.
Bước chân Lý Tư Tư hỗn độn trở lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
Hạ Tiểu Bạch lập tức cười khanh khách đưa một con cá nướng cho Lý Tư Tư.
“Tư Tư~ đây là cá chị nướng cho em.”
Đôi mắt Lý Tư Tư long lanh nhìn Tiểu Bạch.
Sau đó nhìn thoáng qua con cá nướng Hạ Tiểu Bạch đã ăn trong tay nhỏ giọng nói.
“Em muốn con cá nướng trong tay chị, hình như ăn ngon hơn.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn con cá nướng mình vừa cắn vài miếng.
“Nhưng cái này chị cắn rồi.”
Nhưng khi cô nhìn dáng vẻ nũng nịu của Lý Tư Tư, cũng không nói thêm gì nữa.
Em gái đáng yêu làm nũng cô thật sự chịu không nổi.
Cô khẽ mỉm cười: "Được rồi, Tư Tư cho em.”
Lý Tư Tư cảm thấy mỹ mãn nhận lấy món cá nướng Hạ Tiểu Bạch vừa cắn vài miếng, bắt đầu ăn.
“Cảm ơn chị!”
Vừa rồi trong đầu tất cả đều là bóng dáng của chị Tiểu Bạch, bây giờ còn chưa hồi phục được, hai chân đều có chút như nhũn ra.
Cái mũi tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch ngửi ngửi, sao lại cảm thấy Lý Tư Tư đi ra ngoài một chuyến trở về trên người có mùi là lạ.
Loại mùi vị này không tính là dễ ngửi thậm chí còn có chút cổ quái nói không nên lời.
Nhưng lại mang theo một lực hấp dẫn khó hiểu,
Thậm chí có chút làm cho cô nhịn không được muốn chôn mũi ở trên người Lý Tư Tư ngửi.
Cô cẩn thận nhìn cô nhóc này.
Phát hiện sợi tóc Lý Tư Tư có chút hỗn độn dính ở khóe miệng, trên búi tóc còn chảy mồ hôi trong suốt...
Cả khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ kiều diễm xinh đẹp dị thường.
Váy trên người cũng có chút hỗn độn, thậm chí dây đeo trên vai cũng trượt xuống một bên, lộ ra bả vai bóng loáng.
Lý Tư Tư bị Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, dù sao cô vừa rồi cũng ảo tưởng chị Tiểu Bạch để............
Bây giờ đối mặt với Hạ Tiểu Bạch khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, trong lòng cũng có chút sợ bóng sợ gió.
Khuôn mặt cô bối rối hỏi: "Chị Tiểu... Tiểu Bạch... Làm sao vậy? Trên mặt em dính gì ư?”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu mỉm cười, đầu ngón tay nâng mấy sợi tóc trên khóe miệng anh đào của cô ra.
Có chút tò mò nói: "Không có gì, chỉ là cảm giác trên người em có một hương vị kỳ lạ..."
Trong lòng Lý Tư Tư cả kinh, con cá nướng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, vừa rồi cô đã cẩn thận rửa sạch.
Lý Tư Tư bị Hạ Tiểu Bạch nói trên người mình có mùi kỳ lạ, hoảng hốt đến mức cá nướng rơi xuống đất cũng không tự biết.
Vừa rồi chỉ có làn váy dính một chút, nhưng cô cũng đã dùng nước sạch rửa sạch làn váy.
Cô vô thức ngửi ngửi đầu ngón tay của mình, ngoại trừ mùi nước hoa nhàn nhạt ra thì cũng không có mùi của cô.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ khẩn trương đáng yêu như cô bé của cô, cứ như là đang làm việc khuất tất nên sợ hãi.
Cô khẽ giơ bàn tay nhỏ bé sờ sờ mái tóc mềm mại của Lý Tư Tư.
“Được rồi, thật ra chị cũng rất thích loại mùi hương này.”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Tiểu Bạch còn đưa đầu đến gần Lý Tư Tư ngửi.
Từ mũi đến phế quản tràn đầy mùi hoa nhài của mỹ nhân xen lẫn hương vị làm cho cô cảm thấy mê luyến, rất là dễ ngửi.
Lý Tư Tư xấu hổ đến độ vành tai đỏ bừng.
“Chị Tiểu Bạch... Chị thích em không?” Cô dùng âm lượng nhỏ như muỗi hỏi.
Sau khi cô hỏi xong cũng có chút hối hận.
Một cô gái như mình sao có thể hỏi một cô gái khác có thích mình hay không.
Ôi trời!
Thật mất mặt.
Xem ra mấy hôm nay nằm mơ nhiều khiến cô choáng váng rồi, nhìn thấy sắc đẹp chị Tiểu Bạch thì cầm không được.
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô nhóc này chỉ muốn kết bạn như bình thường.
Dù sao thế giới này nào có nhiều em gái les như vậy.
Cô nhìn Lý Tư Tư chớp chớp đôi mắt xinh đẹp thản nhiên cười nói.
“Đương nhiên là thích, Tư Tư là một mỹ nữ đáng yêu.”
Mắt Lý Tư Tư mở to có chút không thể tin được nhìn mỹ nhân tóc ngắn đẹp như tranh vẽ trước mắt.
“Chị... chị cũng thích em?”
“Nhưng... Nhưng em là con gái...”
Hạ Tiểu Bạch có chút nghi hoặc, cô nhóc này chẳng lẽ không có bạn là con gái? Sao lại kích động như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Hạ Tiểu Bạch bỗng nhiên có chút giác ngộ, chẳng lẽ câu mà cô nhóc hỏi mình có thích cô ấy hay không.
Ý là chỉ loại thích theo kiểu tình yêu? Chứ không phải tình bạn!
Dáng vẻ Lý Tư Tư bây giờ quả thật giống như dáng vẻ vui vẻ vì thổ lộ thành công.
------
Dịch: MBMH Translate