“Nếu là chuyện khác, có lẽ ông cụ sẽ tha thứ cho cháu.”
“Nhưng cháu ngủ với cháu ngoại gái của ông cụ còn lại tắm chung.”
“Chú e là người giận sôi nhất phải là ông cụ đấy.”
“Chú dám chắc ông cụ sẽ không tha cho cháu!"
Nói xong, ông ta nhìn sang Lý Tư Nguyên ở bên cạnh: "Cháu cũng phải bị phạt!"
"Biết mà không báo cũng phải bị phạt, chú đánh cháu sáu roi cháu có chịu không?"
Lý Tư Nguyên nhìn Hạ Văn Quốc nói: "Cậu... Cháu bị đánh sáu roi thì ít lắm cũng phải nằm một thời gian đó."
"Nhưng mà cậu dám phạt Tiểu Bạch... Thật là cậu không sợ ông cụ đánh cậu sao?"
“Có cái này cháu không biết có nên nói hay không."
Hạ Văn Quốc hừ lạnh một tiếng! Ông ta đột nhiên cảm thấy chủ gia đình như mình thật mất mặt.
Hạ Tiểu Bạch không sợ mình... Lý Tư Nguyên cũng không sợ mình.
Thật là thấy gia chủ không ra uy tưởng ông ta là mèo bệnh hả?
"Nếu không muốn nói thì đừng nói."
Lý Tư Nguyên thở dài, vốn định nói cho cậu biết... Tiểu Bạch là con gái.
Nếu cậu đã không cần mình nói vậy thì không nói.
Mặc dù anh ta không hiểu sao Tiểu Bạch lại không chủ động nói ra.
Nhưng cô ấy có suy nghĩ riêng của mình vậy mình cũng không nên nói gì nhiều.
Hạ Văn Quốc cầm một cái roi mây trong tay, ông ta liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch và Lý Tư Nguyên một cách nghiêm túc.
Đột nhiên giơ roi lên, huýt một tiếng "bụp" đánh thẳng vào lưng Lý Tư Nguyên.
Lý Tư Nguyên đau đến mức thiếu điều muốn nhảy dựng lên, cậu kỳ cục ghê không nói không rằng gì mà đã đánh mình rồi.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn đứng đó hiên ngang ưỡn ngực.
Hạ Tiểu Bạch nhìn bộ dáng cố kiềm lại của Lý Tư Nguyên... Quần áo bị rách ra còn có vết máu nhỏ đang rỉ ra.
Nếu là đánh lên người cô chắc đau chết cô mất.
Trên đời này cô sợ nhất là đau, thứ hai là sợ nghèo.
Hạ Văn Quốc lạnh lùng nói: "Tư Nguyên có đau không?"
Lý Tư Nguyên rất muốn nói đau, nhưng vì sĩ diện phải nói.
"Không đau, cậu đánh phần của Tiểu Bạch lên cháu đi, cháu chịu được."
Hạ Văn Quốc cười khẩy nhìn bộ dáng gắng gượng của tên nhãi.
Dù cảm thấy mình rất giống nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.
Tiếc là nhân vật phản diện phải bị nhân vật chính treo lên đánh.
Bản thân mình là gia chủ chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Hạ Văn Quốc giơ roi lên quất lên người Hạ Tiểu Bạch.
Mắt Lý Tư Nguyên sáng lên, thật sự rất biết ơn cậu vì đã cho mình cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ông ta đánh thẳng lên người Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch đứng giữa roi mây và Lý Tư Nguyên... Cô không hề do dự mà chọn roi mây.
Vút một tiếng.
Cô chỉ cảm thấy cánh tay mình truyền đến cảm giác đau đớn.
Bởi vì cô phải tránh Lý Tư Nguyên.
Cho nên roi mây đáng lẽ rơi vào lưng lại đánh thẳng vào cánh tay trắng như tuyết.
Lý Tư Nguyên bối rối nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Cô...... Tiểu Bạch không muốn tôi bị thương sao?!”
Hạ Tiểu Bạch trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi không hề muốn làm gay với anh nhé!”
Lúc cô vừa nói xong.
Hệ thống đã vang lên tiếng hoàn thành nhiệm vụ,
Hạ Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhìn vết thương cũng không nặng lắm trên cánh tay mình.
Nhưng cũng đủ để chú chịu một hồi Thất thất lang của ông cụ rồi.
Lòng cô thầm cầu nguyện một lúc cho chú.
Vẻ mặt Lý Tư Nguyên kinh ngạc nhìn cánh tay Hạ Tiểu Bạch, vừa cảm động vừa đau lòng.
Người làm anh hùng cứu mỹ nhân vốn nên là anh!
“Tiểu Bạch có đau không, hay là để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy cánh tay đau rát.
Thật khó có thể tưởng tượng Hạ Thiên Hạo bị quất đủ sáu roi sẽ thống khổ như thế nào.
Hiện tại anh ta còn đang nằm trên giường. (Không biết Hạ Tiểu Bạch có nhớ rõ Hạ Thiên Hạo bị đánh cũng là vì bị cô lừa hay không)
Hạ Văn Quốc nghiêm khắc nhìn Hạ Tiểu Bạch nói: "Mới nửa roi đã biết đau? Mới vừa bắt đầu thôi.”
“Còn có năm roi tha hồ mà chịu!”
“Năm đó ba cháu nhìn lén phụ nữ tắm rửa bị bắt được, Lão Gia Tử cũng đánh ba cháu sáu roi.”
“Với tư cách là con của ông ấy, hy vọng cháu có thể chịu đựng được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn bác cả Hạ Văn Quốc hỏi: "Bác cả cháu hỏi bác một vấn đề.”
Hạ Văn Quốc cau mày: "Hỏi đi, bác ngược lại muốn nhìn xem bây giờ cháu còn có thể tìm lý do gì giảo biện.”
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng lắc đầu: "Cháu sẽ không giảo biện, cháu quả thực cùng nhau tắm rửa cùng nhau đi ngủ với em gái Tư Tư."
“Nhưng mà cháu muốn hỏi bác cả là ở trong gia pháp của Hạ gia.”
“Chị gái và em gái cùng nhau tắm rửa cùng nhau ngủ cũng phải chịu phạt?”
Hạ Văn Quốc có chút nghi hoặc Hạ Tiểu Bạch vì sao lại hỏi vấn đề này.
“Hạ gia đương nhiên không quy định chị và em gái không được tắm chung.”
Dù sao Hạ gia bọn họ mấy trăm năm nay căn bản không có bé gái nào ra đời.
Làm sao lại nói đến vấn đề chị gái với em gái này?
“Hạ gia chúng ta quả thật không có quy định này, cháu hỏi cái này làm gì?”
“Cháu sẽ không phải định nói với bác? Cháu là con gái chứ!? Ha ha ha.”
“Làm sao có thể, Hạ gia chúng ta không có khả năng có con gái.”
------
Dịch: MBMH Translate