Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 458 - Chương 458: Cô Là Hạ Tiểu Bạch?

Chương 458: Cô Là Hạ Tiểu Bạch? Chương 458: Cô Là Hạ Tiểu Bạch?

Hạ Tiểu Bạch thở dài lắc đầu vẫn khẽ cười nói.

“Bác cả có thể để cháu sang nhà bên cạnh chuẩn bị chút cho bác xem không?”

Hạ Văn Quốc cười lạnh một tiếng: "Có khi nào cháu muốn chạy trốn?”

“Bác nói cho cháu biết, nếu cháu thật sự dám trốn, sau này không còn là người của Hạ gia nữa.”

Hạ Tiểu Bạch: "Cháu sẽ không trốn, xin bác cả cho phép!”

Hạ Văn Quốc phất phất tay: "Cũng được, bác ngược lại muốn nhìn xem cháu có thể chuẩn bị ra cái gì để cho bác không đánh cháu."

“Tư Nguyên cháu cũng đi theo nó, nếu Hạ Tiểu Bạch chạy trốn cháu cũng bị phạt như vậy.”

Lý Tư Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, dường như anh đã đoán được Hạ Tiểu Bạch muốn làm gì.

Anh lặng lẽ đi theo sau Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói.

“Tiểu Bạch có cần anh giúp em lấy váy và tóc giả không?”

Hạ Tiểu Bạch trừng mắt một cái nói: "Không cần!”

Cô dừng một chút vẫn nói: "Vừa rồi cảm ơn anh.”

Lý Tư Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực nhất thời kéo căng miệng vết thương, đau đến độ mặt trắng bệch.

Anh ta vẫn miễn cưỡng cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ sao có thể nhắc đến?”

“Điều khiến anh càng đau lòng hơn là Tiểu Bạch không nỡ để anh bị thương nên chủ động tiến lên chịu bị đánh nửa roi.”

Hạ Tiểu Bạch... Tôi thuần túy chỉ không muốn bị anh đè ngã xuống đất có được không.

Hạ Tiểu Bạch mở cửa phòng, Lý Tư Nguyên cũng muốn theo vào.

Hạ Tiểu Bạch không chút khách sáo trực tiếp đá anh ta ra ngoài.

“Cút!”

Lý Tư Nguyên tức giận nói: "Bác cả bảo anh trông coi em!"

Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ, dù sao nhiệm vụ hoàn thành rồi cô cũng không muốn tiếp tục bị đánh.

Chỉ có thể mặc đồ nữ cho bác cả xem.

Cô lấy chiếc váy màu xanh ra khỏi hệ thống và mặc vào... sử dụng thay đổi kiểu tóc.

Trong phòng lập tức xuất hiện một mỹ nhân tóc dài đến thắt lưng.

Một bộ váy trắng áo xanh càng tôn lên khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ hơi mỏng, dáng người yểu điệu, là một mỹ nhân xứng đáng với bốn chữ hồng nhan hoạ thuỷ.

Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra thì phát hiện dáng vẻ Lý Tư Nguyên lén lút muốn nhìn lén.

May mà trong phòng có bình phong để thay quần áo nên cũng không sợ bị anh ta nhìn lén.

Đôi môi anh đào của cô khẽ mở, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: "Anh muốn làm gì?”

Lý Tư Nguyên gãi gãi đầu: "Không có... không có làm gì cả..." Ánh mắt nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch em thật đẹp."

Hạ Tiểu Bạch dùng tay ngọc vung mái tóc, hơi hơi nâng đầu lên kiêu ngạo nói: "Tiểu thư đây đương nhiên đẹp.”

Dứt lời thì không để ý đến người này nữa trực tiếp đi về phía chính điện của từ đường.

Lý Tư Nguyên cũng đi theo phía sau. Con đường mỹ nhân đi qua mùi thơm vẫn còn lưu lại làm cho người ta say mê.

Từ đường.

Hạ Văn Quốc nhìn đồng hồ Rolex trị giá 200 vạn trên cổ tay, khuôn mặt đã có chút không kiên nhẫn.

“Bác cả, cháu đã trở lại!”

“Trở về thì tiếp tục chịu…” Ánh mắt Hạ Văn Quốc từ đồng hồ chuyển sang phương hướng phát ra âm thanh.

Khi ông nhìn lại cả người đều mơ hồ. (???)

Chỉ thấy một mỹ nhân mặc váy xanh mang theo nụ cười ngọt ngào khuynh thành cười nhìn ông.

Nụ cười ngọt ngào khuynh thành cùng biểu cảm điềm tĩnh xa xăm của cô, hơn nữa dung nhan thanh tú tuyệt trần.

Một mái tóc như tơ lụa cực phẩm, còn có da thịt tuyết trắng, đây là một mỹ nữ cực phẩm.

Cho dù là bộ ngực ngạo nghễ kia, hay là đôi chân đẹp thon dài, hoặc là vòng eo thon nhỏ tinh tế, đôi môi anh đào quyến rũ gợi lên nụ cười.

Đều làm cho Hạ Văn Quốc cảm thấy mình hồi xuân, phảng phất gặp được nữ thần thầm mến thời niên thiếu.

Không đúng... Cho dù là nữ thần trong trí nhớ cũng không xinh đẹp bằng mỹ nhân váy xanh trước mắt này.

Hạ Văn Quốc dù sao cũng là người đứng đầu một nhà, ông vẫn có thể trấn định hỏi:

“Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở từ đường Hạ gia chúng tôi?!”

Mày liễu của Hạ Tiểu Bạch hơi nhướng lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ cánh tay trắng như tuyết bị roi mây làm bị thương.

Trên da thịt trắng như tuyết còn lưu lại một vết roi cực kỳ gây chú ý.

Giống như là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hoàn mỹ nhất để lại một khuyết điểm làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Hận không thể khiến người làm ra khuyết điểm chịu thiên đao vạn quả.

“Bác cả bác cảm thấy cháu là ai?” Mỹ nhân khẽ thở dài, đôi môi anh đào khẽ nói.

Giọng nói kỳ ảo thanh thúy cực kỳ linh động dễ nghe.

Hạ Văn Quốc dùng tay ôm trái tim, ông giống như thấy quỷ, một ngón tay khác chỉ mỹ nhân đang nhẹ nhàng tiến đến.

“Cô... Cô là Hạ Tiểu Bạch?!” Σ (°△°|||)︴

Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch nghịch ngợm cười cười: "Đáp đúng rồi bác cả!”

“Nhưng không có phần thưởng!”

“Vậy bây giờ cháu hỏi bác, cháu và em gái Tư Tư cùng nhau tắm rửa cùng nhau đi ngủ có sai không?”

Hạ Văn Quốc vừa vui mừng vừa sợ hãi, ông nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến Hạ Tiểu Bạch là con gái.

Còn là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương.

Nhưng sợ hãi hơn chính là bị Lão Gia Tử biết mình quất cháu gái bảo bối của ông một roi.

Chỉ sợ Lão Gia Tử trực tiếp đánh phế ông luôn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment