Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460: Bác Cả Trốn Không Thoát.

Chương 460: Bác Cả Trốn Không Thoát. Chương 460: Bác Cả Trốn Không Thoát.

Tút tút tút!

Hạ Văn Quốc còn chưa kịp mắng ra tiếng.

Thì nghe được giọng nói mắng chửi đĩnh đạc của Lão Gia Tử bên ngoài từ đường truyền đến.

Hạ Quang Thần phẫn nộ nói: "Nếu tên này dám làm tổn thương cháu gái bảo bối của ta, ông đây đạp chết nó!"

Hạ Văn Niên: "Ba à không nên tức giận... Anh cả quả thật nên phạt, nhưng ra tay nhẹ một chút, đánh gãy hai chân là được."

Hạ Văn Xuyên: "Em Tư, anh cảm thấy lời ấy sai rồi.”

“Anh cả dám đả thương huyết mạch là nữ duy nhất của Hạ gia chúng ta, tất nhiên phải nghiêm trị không được tha thứ!”

Hạ Thiên Minh: "Đúng! Mỗi người đều có trách nhiệm đả đảo bác cả!”

Một hàng sáu người có thể nói là trùng trùng điệp điệp giết về phía từ đường.

Người còn chưa đến...

Hạ Văn Quốc đã cảm giác được sát khí lạnh như băng, nhất thời rùng mình một cái. 〣(o Δ o)〣

Nhanh chân chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng khi ông chuẩn bị trèo cửa sổ chạy trốn lại phát hiện cửa sổ vừa rồi còn mở ra toàn bộ bị khóa chết từ lúc nào.

…………

Lý Tư Nguyên khóa chặt cửa sổ cuối cùng của từ đường cái mà có thể dùng để chạy trốn.

Mới thở phào một hơi dáng vẻ làm việc công xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Tư Nguyên, cháu làm gì vậy!” Hạ Văn Quốc trừng to mắt nói.

Lý Tư Nguyên vỗ vỗ bàn tay bụi bặm: "Bởi vì có câu gọi là tránh thoát mùng một tránh không khỏi mười lăm."

“Cậu à cậu vẫn nên nhận thua đi... Trừ phi cậu không trở về Hạ gia.”

Hạ Văn Quốc hộc máu: "Cho dù nhận thua cũng phải đợi ông cụ nguôi giận rồi nói sau.”

Bây giờ Lão Gia Tử đang tức giận, không vặn đầu ông xuống làm bô là tốt lắm rồi.

“Rầm” một tiếng cửa lớn từ đường bị người ta mở ra.

Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên một trái một phải vây quanh ông cụ đi đến.

Mấy hậu bối cũng đi theo phía sau.

Hạ Quang Thần đi đến, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Hạ Tiểu Bạch.

Ông vội vàng bước nhanh đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch: "Cháu gái ngoan của ông, cháu không sao chứ?”

“Tên nghịch tử của ông có bắt nạt cháu không?”

Hạ Tiểu Bạch vô thức nắm cánh tay, dùng ống tay áo che lại chỗ bị thương.

Trong lòng thở dài dù sao cũng là bác cả của mình, cô cũng không muốn làm Đắc Kỷ gây tai họa cho Hạ gia.

Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần nhìn Lão Gia Tử cười ngọt ngào.

“Ông nội nói gì vậy, bác cả là gia chủ hơn nữa còn là người tốt, bác ấy sao lại bắt nạt một tiểu bối như cháu chứ?”

“Chúng cháu ở chỗ này bái tế tổ tiên mà thôi.”

Trong lòng Lý Tư Nguyên cũng âm thầm gật đầu, Tiểu Bạch quả nhiên là cô gái thiện lương.

Không chỉ không nỡ để anh bị thương, bây giờ còn nói chuyện giúp cậu cả người mà vừa đánh cô.

Cái gì là Thượng Thiện Nhược Thủy! Đây chính là Thượng Thiện Nhược Thủy()!

(

) Thượng Thiện Nhược Thủy: Ý chỉ người hiền nhất có tính giống như nước: Đức hạnh cao nhất, âm thầm nuôi dưỡng vạn vật trên đời mà không tranh giành thắng lợi.

Hạ Văn Quốc nhìn Hạ Tiểu Bạch, hốc mắt đều ướt, rất cảm động cực kỳ cảm động.

Chính mình nhiều lần quát cháu gái, không chỉ ép cô cắt tóc còn quất cô một roi mây.

Cháu gái Tiểu Bạch lại còn giúp mình giấu diếm chuyện vừa rồi.

Cháu gái Tiểu Bạch thật sự là thiên sứ nhỏ!

Diễn xuất của Hạ Tiểu Bạch tất nhiên rất tốt... Nhưng Lão Gia Tử cũng coi như là cáo già...

Ặc không đúng... Chắc là gừng cành già càng cay.

Ánh mắt ông sắc bén nhìn Hạ Văn Quốc: "Con thật sự không bắt nạt cháu gái bảo bối của ba ư?”

Hạ Văn Quốc đã bị dọa đến không chịu nổi... Nhìn Lão Gia Tử ăn nói khép nép nói.

“Không có... Không có... Cháu gái Tiểu Bạch băng cơ ngọc cốt() con nào dám đánh cháu ấy!”

(

) Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp

Hạ Văn Niên nói: "Anh cả! Em thấy hình như hôm nay anh rất khiêm tốn?”

“Bình thường khi phạm sai lầm mới có biểu cảm chột dạ kiểu này!”

“Em thấy anh chảy rất nhiều mồ hôi, nhỏ hết xuống mặt đất, anh rất nóng sao?"

“Hoặc có lẽ là cảm thấy quá tội lỗi, sợ hãi đến mức toát mồ hôi.”

Hạ Văn Quốc nghiến răng nghiến lợi nhìn hai "em trai tốt" này, đã hãm hại ông nhiều như vậy, bây giờ còn nói móc ông.

Ông ra vẻ trấn định, giơ tay lau mồ hôi chảy ra trên trán.

“Dù sao bây giờ cũng là mùa hè... Nơi này lại là từ đường có thể không nóng sao?”

“Các người xem cửa sổ đều khóa lại rồi.”

Lão Gia Tử lại hỏi Hạ Tiểu Bạch: "Cháu gái ngoan có phải bác cháu dọa cháu bắt không được nói ra chuyện nó bắt nạt cháu không?”

“Bây giờ ông nội ở đây không ai có thể bắt nạt cháu.”

“Nếu bác cả đánh cháu hoặc bắt nạt cháu, bây giờ nói ra, ông nội sẽ hung hăng giáo huấn nó giúp cháu!”

Hạ Tiểu Bạch nhu thuận lắc đầu cười ngọt ngào: "Ông nội thật sự không có việc gì!”

Mọi người thấy Hạ Tiểu Bạch nói không có việc gì thì nghĩ có lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Cũng chuẩn bị tan cuộc rời đi.

Lý Tư Tư mở mắt to nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch, cô dường như phát hiện chị Tiểu Bạch có gì đó không ổn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment