Mặc trang phục đặc trưng của dân tộc họ trông rất đẹp.
Ở phương diện tướng mạo tựa hồ cũng không có bao nhiêu khác biệt so với người nội địa, mặt trái xoan, mắt to, mũi nhỏ miệng nhỏ.
Triệu Trình đắc ý nhìn màn hình.
Anh ta kỳ quái đặt câu hỏi: "Tiểu Bạch đâu? Sao không ra ngoài tâm sự?”
Lão đại: "Tôi đoán Tiểu Bạch chắc chắn là đang rình rập, cô ấy chính là tên cuồng rình trộm.”
Chu Thanh: "Tiểu Bạch Bạch nhà chúng ta ơi tôi nhớ cô, có thể đi ra nói một câu hay không."
Hạ Tiểu Bạch cũng không lặn xuống nước nữa: "Chết tiệt, Chu Thanh đừng ghê tởm nữa được không?”
Triệu Trình: "Tiểu Bạch ra rồi à?” ˊ?ˋ
“Đúng rồi, mấy người khi nào thì về trường?”
“Tôi đã mua vé tàu cao tốc rồi, lát nữa lên xe, tối mai mọi người cùng ra ngoài nhé!”
Chu Thanh: "Có thể... Dù sao nhà tôi cách trường học rất gần lái xe không đến một giờ."
Lão đại: "Tôi cũng đã đặt vé đường sắt cao tốc trưa mai sẽ đến.”
Mấy người nhao nhao thương lượng chuyện ra ngoài đêm trước khai giảng.
Triệu Trình: "Tiểu Bạch sao không lên tiếng? Chẳng lẽ tiết mục chúng tôi sắp xếp không đủ hấp dẫn?”
“Chúng tôi còn sắp xếp không ít em gái!”
“Nghe nói mấy người trong lớp còn hẹn em gái năm nhất.”
Hạ Tiểu Bạch nghe xong cũng có chút động tâm không thôi.
Dù sao cũng gần hai tháng không gặp mọi người rồi, huống chi còn có em gái năm nhất.
Đây chính là em gái năm nhất! Ai không muốn ngắm một cái!
Cô cũng chỉ bất đắc dĩ nói: "Tôi bây giờ ở Yên Kinh, bởi vì có chuyện nên trễ một chút mới về trường."
“Vào ngày khai giảng chắc chắn không kịp rồi.”
Triệu Trình: "Đậu má, Tiểu Bạch nhà ta cũng có tiền đi du lịch Yến Kinh? Phát tài rồi!”
Hạ Tiểu Bạch: "Được rồi tôi không giả vờ nữa, thật ra gia tộc tôi là gia tộc giàu có, tôi là thế hệ thứ mười tám trong gia tộc (Icon đeo kính râm)”
Triệu Trình: "Tôi thấy Tiểu Bạch chắc là uống nhiều rượu giả quá rồi, cậu nói bị phú bà hoặc là thiếu gia giàu có nào đó bao dưỡng còn tin được."
Lão đại: "Tôi thấy Tiểu Bạch đúng là có tiềm lực được người có tiền bao dưỡng, còn là cái loại nam nữ đều dính."
Chu Thanh: "Tiểu Bạch sẽ không thật sự bị công tử có tiền nào đó ở Yến Kinh bao dưỡng chứ!!! Tôi cũng có thể!"
"Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta vốn dĩ chung một cái ký túc xá, muốn bao dưỡng Tiểu Bạch hẳn là tôi nên được ưu tiên!!!"
Khu nhà họ Nhậm.
Ông cụ Nhậm rất vui mừng khi thấy đứa cháu gái Nhậm Sơ Tuyết từ nước ngoài trở về.
"Mấy ngày nữa con bé Sơ Tuyết sẽ thi với các trâm anh thế phiệt khác, cháu phải giành giải nhất cho ông đấy."
"Sĩ diện của ông đều trông cậy vào cháu đấy."
"Nếu mà thua nhà họ Hạ... Thì ông cháu thảm rồi."
Đứng bên cạnh Nhậm Thiên Tề là một cô gái tóc vàng vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy cùng lắm chỉ mới mười tám tuổi, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp trong bộ trang phục theo phong cách u Mỹ.
Gương mặt trong sáng trắng như tuyết hợp với lối trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buông dài đến thắt lưng, bên tai lại có vài sợi tóc mai buông lơi.
Cô mặc một chiếc váy trắng sọc ca ro, tôn lên vóc dáng thon thả và đeo một chiếc vòng tay bạch kim tuyệt đẹp trên cổ tay trắng nõn.
Tất thảy phục sức cũng không xa hoa nhưng lại lộ ra rất nhiều sự lịch thiệp và quý phái, khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu,
Bắt mắt người ta nhất là cô có một đôi con ngươi màu xanh băng khiến người ta tuyệt mỹ.
Cô gái này chính là Nhậm Sơ Tuyết.
Mẹ cô là người Đức nên trên người cô có huyết thống của nước Đức.
Nhưng ngoại trừ đôi mắt và mái tóc thì các đường nét trên gương mặt của cô ấy hoàn toàn là người Hoa Hạ.
Có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đậm nét phương Đông.
Với chiều cao 1m65 cũng chỉ là chiều cao phổ biến của các cô gái Hoa Hạ, cũng thuộc dạng tương đối cao gầy trong các cô gái Hoa Hạ.
Bàn tay trắng nõn của Nhậm Sơ Tuyết nắm lấy cánh tay của Nhậm Thiên Khải.
“Ông ơi... Lần này cháu về là để chuẩn bị nới với ông chuyện của cháu với Vương Hạc.”
Mặt ông cụ Nhậm tối sầm lại khi nhìn thấy cháu gái yêu quý của mình nhắc đến cái tên này.
“Đừng nhắc đến tên nhãi này trước mặt ông.”
“Ông thật sự không hiểu tại sao cháu thích một tên nhãi nhép non nớt như vậy.”
“Cũng chỉ là một gia tộc nhỏ nhờ vào nhà họ Vương.”
“Nếu cả gia tộc từng có trăm triệu thì không tệ."
"Tên đó làm sao xứng với cháu gái ông!"
"Không được!"
Nhậm Sơ Tuyết khẽ cau mày rồi lại hé môi.
"Ông, cháu không thích ông mắng Vương Hạc, chúng cháu thật sự rất thích nhau."
"Đây là thế kỷ 21 rồi, sao ông vẫn còn giữ tư tưởng của thế hệ trước vậy?"
“Thời đại môn đăng hộ đối đã qua rồi ông ơi, bây giờ là yêu đương tự do đó."
Nhậm Thiên Tề cũng sẽ không thỏa hiệp trong vấn đề này.
Nhưng nhìn bộ dáng kích động của cháu gái yêu quý của mình.
Ông còn phải nhờ Sơ Tuyết để cạnh tranh với cái lão họ Hạ kia.
Cũng để tránh cho đứa cháu gái yêu quý này sẽ làm ra chuyện gì khác người.
------
Dịch: MBMH Translate