Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Con Thấy Tiểu Bạch Rất Được!

Chương 464: Con Thấy Tiểu Bạch Rất Được! Chương 464: Con Thấy Tiểu Bạch Rất Được!

Nhậm Thiên Tề chỉ có thể an ủi nói: “Được rồi được rồi, chuyện này để sau này rồi hãy nói.”

“Nếu Vương Hạc có thể làm được cái gì xuất sắc thì ông có thể cân nhắc.”

Nhậm Sơ Tuyết cũng tức giận xách váy về phòng của mình.

Nhậm Thiên Tề thấy vậy cũng đành thôi.

Tự do yêu đương?

Đã đến tầng lớp này của bọn họ thì có thể nói chuyện tự do yêu đương được sao.

Ông trừng mắt nhìn Nhậm Phi Hồng ở kế bên rồi mắng.

“Con gái của mình cũng lo không được thì làm cha cái gì nữa!”

“Tên Vương Hạc gì kia, cũng không biết có phải là ở trong núi ra không.”

“Trong nhà mở cái xưởng tồi tàn gì đó, có thể từng có giá con người lên hàng trăm triệu cũng đã không tệ rồi."

"Chưa kể địa vị xã hội lại không lên nổi mặt bàn, còn không xứng xách dép cho mấy người ở Yến Kinh này."

Nhậm Thiên Tề càng nghĩ càng giận đứa con trai lớn của mình hơn.

"Tất cả cũng là tại cậu đưa đòi đưa cháu gái tôi ra nước ngoài du học."

"Bây giờ thì hay rồi, cả người toàn là kiểu Tây lại còn yêu đương với người ta."

"Chẳng lẽ nền giáo dục Hoa Hạ tệ lắm sao? Học trong nước xong rồi lại đi nước ngoài cũng được vậy?”

“Tiểu học còn chưa học xong đã xách ra nước ngoài, bây giờ lại ăn mặc như Tây."

Nhậm Phi Hồng cũng bất lực.

Mẹ của Sơ Tuyết cứ nhất quyết bắt cô phải ra nước ngoài học cho đến mười chín tuổi.

Sau đó mới được về Hoa Hạ học.

Còn hai nữa chính là sinh nhật lần thứ mười chín của Sơ Tuyết.

Nhậm Phi Hồng chỉ có thể nói: “Cha, đừng tức giận, chỉ cần con không cho phép!"

"Thì Tiểu Tuyết sẽ không thể gả cho tên Vương Hạc gì đó."

"Đúng vậy ~ Cha, cha bao nhiêu tuổi rồi mà còn tức giận làm gì?" Đột nhiên có một giọng nữ vang lên.

Hai cha con họ Nhậm nhìn lên, ra là Nhậm Nhã Nhã ( người vợ nghiêm khắc của Hạ Văn Xuyên).

Ông cụ Nhậm thấy con gái mình đã về thì sắc mặt đã tốt hơn một chút.

“Sao lại về lúc này? Chẳng lẽ là muốn nghe ngóng tin tức giúp tên họ Hạ kia?"

“Con nói cho tên đó biết đi, lần này ổng thua chắc rồi."

Nhậm Nhã Nhã đưa tay đỡ chán bất lực bói.

"Cha, cha với cha chồng con đều đã tuổi này rồi mà còn học đòi cá cược."

"Vả lại........... Ở đây vốn là nhà con mà, chẳng lẽ con về nhà mình cũng không được sao?"

Nhậm Phi Hồng cũng nhìn Nhậm Nhã Nhã cười nói: "Em đừng có nói đùa, đây đương nhiên là nhà em."

“Anh với cha còn muốn gặp em nhiều hơn đấy, chỉ là bây giờ lòng cha có hơi giận thôi."

Nhậm Nhã Nhã có hơi bối rối: "Cha lại giận cái gì?"

Nhậm Phi Hồng bất lực nói: "Còn chẳng phải là chuyện Tiểu Tuyết yêu đương với tên Vương Hạc gì đó à."

"Cha với anh đều khuyên không được."

Nhậm Nhã Nhã nhìn cha với anh cả cười cười nói.

"Dù con với con bé Tiểu Tuyết không gặp nhau nhiều lắm nhưng lại thường nói chuyện trên mạng.”

“Gần như là cái gì cũng nói.”

“Nên cũng hiểu chút tính tình của đứa cháu gái này.”

“Thực ra con thấy Tiểu Tuyết cũng không thích tên Vương Hạc kia bao nhiêu đâu.”

“Con bé chỉ không muốn anh cả với cha sắp đặt số phận của mình thôi.”

“Mọi người càng phản đối thì con bé càng muốn làm như vậy.”

“Lần trước con qua Đức chơi đã ở chung cư của Sơ Tuyết và cũng tình cờ thấy Vương Hạc kia.”

“Vương Hạc kia đúng là rất đẹp trai phong độ."

Ông cụ Nhậm trầm xuống nói: “Không cần nói nữa, con cứ ủng hộ Tiểu Tuyết và Vương Hạc kia ở bên nhau đi?"

Nhậm Nhã Nhã khẽ lắc đầu: “Ở bên nhau thì không thể nào, gia cảnh cách biệt quá."

"Huống chi con cũng thấy Vương Hạc kia không xứng với con bé Sơ Tuyết này.”

"Nếu hai người thật sự không trị được Sơ Tuyết, sao không cho con bé đính hôn đi?"

"Kiếm một kế kéo dài."

Nhậm Phi Hồng: "Em nghĩ là Sơ Tuyết sẽ đồng ý sao?"

Nhậm Nhã Nhã nói: "Kế hoạch kéo dài của chúng ta cũng là kế hoạch kéo dài đối với Tiểu Tuyết."

“Con sẽ khuyên con bé đồng ý, dù sao thì con bé này cũng nghe lời dì của nó lắm."

Ông cụ Nhậm cũng gật đầu: “Vậy chúng ta nên tìm ai để đính hôn với Tiểu Tuyết?”

Nhậm Nhã Nhã nói: "Cần phải tin thì mới được.”

“Nếu sau này Tiểu Tuyết tìm được người vừa xứng vừa thích thì chúng ta cũng có thể hủy hôn trong hòa bình.”

Nhậm Phi Hồng hỏi: “Vậy em có ứng cử viên thích hợp rồi à?"

Nhậm Nhã Nhã thoáng nhìn qua cha mình rồi nói.

"Nếu mà chọn người tin tưởng được thì con thấy con của nhà họ Hạ cũng không tệ."

Chợt, mặt ông cụ Nhậm u ám đi nhưng cũng không nổi bão, tuy có vẻ không vui nhưng tỏ vẻ đành chịu.

Nhậm Phi Hồng cũng gật đầu: "Hai nhà họ Nhậm và họ Hạ chúng ta đều có truyền thống liên hôn, quả thực con cháu nhà họ Hạ không tệ."

“Chẳng lo, sau này có kết hôn cũng là chuyện tốt, ai cũng đã hiểu nhau tận gốc rễ."

"Vậy em thấy ai được?

"Thiên Minh hay Thiên Vũ?"

Nhậm Nhã Nhã phân tích: "Tên nhóc Thiên Vũ này hiền lành là người tốt nhưng hơi ấu trĩ."

"Tình chị em thì con e là Thiên Vũ sẽ lép vế với Sơ Tuyết."

"Thiên Minh cũng tốt… Nhưng nghe nói là đã có người thích rồi."

"Con thấy Tiểu Bạch rất được!"

“Con nhớ là Tiểu Tuyết rất thích âm nhạc, piano và violin cũng có học."

"Thực ra, lý do Sơ Tuyết thích Vương Hạc cũng là vì Vương Hạ đó chơi piano rất hay."

"Hai người họ gặp nhau tại một buổi hòa nhạc piano.”

“Con nghe nói gần đây Tiểu Tuyết muốn học đàn tranh nước mình."

"Tình cờ con biết được Tiểu Bạch chơi đàn tranh hay lắm."

"Ngay cả con gái nhà Đông Phương, Đông Phương Thanh Thanh cũng rất ấn tượng với khả năng chơi đàn tranh của Hạ Tiểu Bạch."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment