Nhậm Phi Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Nhâm Nhã Nhã nói
“Con nói con bé nhà Đông Phương cũng có ấn tượng với Hạ Tiểu Bạch, đứa con trai thứ tư của nhà họ Hạ à.”
“Con đã gặp Đông Phương Thanh Thanh hai lần, dáng dấp rất xinh đẹp mà còn có thể đàn được đàn tranh."
"Lần trước con đến nhà họ nói chuyện."
"Đã may mắn nghe được một đoạn rất hay rất dễ chịu, khiến người ta quyến luyến khó quên."
Nhậm Nhã Nhã khẽ mỉm cười: "Vậy ra Hạ Tiểu Bạch của nhà họ Hạ thật sự rất tốt, ngay cả Đông Phương Thanh Thanh cũng thích cơ mà."
Ông cụ Nhậm nhếch môi khịt mũi: "Con gả vào nhà họ Hạ nên tất nhiên là nói đỡ cho người ta rồi."
Nhậm Phi Hồng an ủi ông cụ Nhậm: "Cha, đừng giận làm gì."
"Chỉ là kế kéo dài thôi mà cũng không phải là gả Sơ Tuyết cho tên nhóc nhà họ Hạ thật."
Ông tò mò nhìn em gái mình rồi nói tiếp: "Đúng là anh chưa bao giờ gặp được đứa thứ tư của nhà họ Hạ này."
"Dù thằng nhóc đó có tốt đến đâu thì anh cũng không để ý nhưng dáng dấp thế nào? Có đẹp trai không?"
“Nếu dáng dấp quá bình thường thì ra cháu gái ta sẽ không đẹp… Như vậy thì lại không được.”
"Dù sao nhà họ Nhậm chúng ta nhiều mỹ nhân như vậy, ai ai trong giới đều biết."
Nhậm Nhã Nhã tức giận nhìn anh cả mình rồi nói.
"Trời ạ. Chưa gì mà anh đã nghĩ đến cháu gái rồi? Cũng chỉ là giả vờ đính hôn thôi mà."
Nhậm Phi Hồng có hơi xấu hổ: "Nếu dáng dấp Hạ Tiểu Bạch vừa không tệ lại vừa có tài năng, thì gả Tiểu Tuyết cho thằng nhóc này cũng được thôi."
"Anh cũng chỉ muốn có cháu gái để ẵm bồng thôi!"
Nhậm Nhã Nhã nhìn cha mình rồi nói,
"Cha, nếu cha cảm thấy ổn, bây giờ con sẽ nói chuyện này với Tiểu Tuyết ngay?"
Ông cụ Nhậm mím môi..... Nhưng ông cũng muốn ôm cháu ngoại nhanh một chút.
Nhưng nghĩ đến tên họ Hạ kia ông lại cực kỳ khó chịu.
Khi Nhã Nhã của ông gả cho Hạ Văn Xuyên.
Vẻ mặt đắc ý của Hạ Quang Thần vẫn còn in sâu trong tâm trí ông.
Ông khịt mũi hừ lạnh một tiếng: "Tự các người sắp xếp đi!!"
Nhậm Phi Hồng thấy cha đồng ý cũng thở phào nhẹ nhõm hỏi,
"À, Nhã Nhã, con có thể cho cha xem ảnh của con trai thứ tư nhà họ Hạ không?"
Nhậm Nhã Nhã cười nói: “Anh à, có rảnh thì đến nhà họ Hạ nhìn người thật một cái đi.”
Nhậm Nhã Nhã đi đến phòng Nhậm Sơ Tuyết.
Nhậm Sơ Tuyết đang ngồi trước đàn piano, chơi bản [Canon] bằng những ngón tay thon dài trắng trẻo để xoa dịu tâm trạng bất mãn của mình.
Nhậm Nhã nhẹ nhàng bước tới và chạm vào đỉnh đầu của Nhậm Sơ Tuyết với đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình.
Nhậm Sơ Tuyết quay lại nhìn người tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi tay thon dài trắng như tuyết khẽ ôm vào eo Nhâm Nhã Nhã.
"Dì Nhã Nhã... Con nhớ dì lắm."
Nhậm Nhã Nhã đưa bàn tay trắng nõn vuốt ve mái tóc bạch kim của mình cũng khẽ mỉm cười: "Dì cũng nhớ Tiểu Tuyết nữa."
Nhậm Sơ Tuyết cũng thở dài nhìn Nhậm Nhã Nhã bằng đôi mắt xanh sắc sảo.
Tất nhiên, Nhậm Nhã Nhã biết Nhậm Sơ Tuyết đang thở dài cho mình xem.
"Tại sao Sơ Tuyết của dì lại ủ rũ như vậy? Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì không vui sao?"
Đôi môi anh đào của Nhậm Sơ Tuyết có chút không vui nói,
“Thì cũng là chuyện ông với cha không cho con yêu đương với Vương Hạc."
“Lúc dì đến Đức chơi cũng đã gặp mặt cậu ta một lần rồi, dì còn nói là khá tốt.”
Nhậm Nhã Nhã cũng gãi đúng chỗ ngứa.
"Vương Hạc kia đúng là không tệ còn chơi piano khá tốt."
"Dáng dấp cũng đẹp trai thêm nói chuyện cũng dễ nghe."
"Nhưng? Nhưng con thật sự bằng lòng gả cho cậu ta sao?."
Vốn Nhậm Sơ Tuyết đang nghe dì khen Vương Hạc cũng vui vẻ.
Nhưng khi Nhậm Nhã Nhã hỏi có thật sự bằng lòng gả cho Vương Hạc không thì cô lại hơi chần chờ.
Nhất thời không biết phải nói thế nào...
Nhậm Nhã Nhã thấy vậy cũng dịu dàng vuốt mái đầu của cô: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
“Chuyện dì muốn nói là quyết định của cha với ông con."
"Chuẩn gả con cho đứa con trai thứ tư của nhà họ, Hạ Tiểu Bạch."
Nhậm Sơ Tuyết đứng bật dậy, đôi mày lá liễu xinh đẹp nhíu chặt lại như không còn kẽ hở,
"Không thể nào, con nhất định sẽ không đính hôn với bất kỳ ai.”
Nhậm Nhã Nhã thấy bộ dạng kích động của con bé lại an ủi nói.
“Tiểu Tuyết, đừng có giận vội, chỉ là đính hôn thôi chứ đâu có kêu con kết hôn."
"Chỉ là biện pháp tạm thời để kéo dài trước cha với ông của con thôi."
"Nên đến lúc đó con muốn hủy bỏ hôn ước vẫn được."
Nhậm Sơ Tuyết khẽ cau mày lại: "Ha hả, cháu còn không rành đàn ông sao."
"Lỡ đến lúc đó anh ta mê mẫn vẻ ngoài của con rồi không chịu từ hôn thì sao đây!”
Nhậm Nhã Nhã: “Yên tâm chuyện này để dì, tối nay dì về rồi dì sẽ nói chuyện với Hạ Tiểu Bạch.”
“Vả lại dì cũng cảm thấy đứa con thứ tư màu của nhà họ Hạ cũng khá tốt, dáng dấp đẹp lại đa tài đa nghệ."
Đôi mắt xanh lạnh băng của Nhậm Sơ Tuyết có hơi bối rối... Dáng dấp đẹp sao?
------
Dịch: MBMH Translate