Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Vì Gia Tộc! Tôi, Hạ Tiểu Bạch Bằng Lòng Hy Sinh!

Chương 466: Vì Gia Tộc! Tôi, Hạ Tiểu Bạch Bằng Lòng Hy Sinh! Chương 466: Vì Gia Tộc! Tôi, Hạ Tiểu Bạch Bằng Lòng Hy Sinh!

Nhậm Nhã Nhã nói tiếp: "Tiểu Tuyết, chắc là con có biết Đông Phương Thanh Thanh phải không?”

Nhậm Sơ Tuyết gật đầu: "Tất nhiên là cháu biết rồi."

"Đông Phương Thanh Thanh là một mỹ nhân hiếm có trong giới thượng lưu."

"Không chỉ chơi cờ vây rất khá mà đàn tranh cũng rất giỏi."

"Cô ấy còn hẹn cháu mấy lần, chơi cũng rất vui.”

"Dì, mà sao dì lại hỏi Thanh Thanh làm gì?”

Nhậm Nhã Nhã mỉm cười nói: “Bởi vì mấy ngày trước Đông Phương Thanh Thanh rủ dì đi làm đẹp.”

“Trong lúc trò chuyện, Thanh Thanh nói với dì là rất có cảm tình với Hạ Tiểu Bạch, con trai thứ tư của nhà họ Hạ."

"Nên muốn hỏi xem Hạ Tiểu Bạch có hôn ước gì không?"

Nhậm Sơ Tuyết há đôi môi anh đào ngạc nhiên nói: "Thanh Thanh cũng thích Hạ Tiểu Bạch đó à?”

Nhậm Nhã Nhã cũng gật đầu: “Đúng đó, là do chính miệng con bé nói.”

Thật ra, Nhậm Sơ Tuyết nghe dì nói như vậy cũng rất tò mò.

Rốt cuộc thanh niên kia ưu tú thế nào mà lại được Thanh Thanh để mắt đến.

Cô liếm đôi môi anh đào mềm mại của mình: “Dì, dì thấy kế hoãn binh này khả thi sao?“

“Sau khi cháu đính hôn xong, cha với ông sẽ không bắt ép cháu đi gặp mặt mấy tên công tử ưu tú kia nữa sao?"

Nhậm Nhã Nhã vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình nói.

"Đương nhiên là thế, chẳng lẽ cháu không tin dì sao?"

"Nếu cháu chịu thì bây giờ dì sẽ đi nói với ông ngay."

Nhậm Sơ Tuyết bĩu môi thở dài: "Còn có thể thế nào nữa ạ… Cũng chỉ đành vậy thôi."

Cô nhìn dì đi rồi lấy điện thoại trái cây ra, mở WeChat của Vương Hạc.

Suy nghĩ một hồi vẫn gửi tin nhắn đi.

"Vương Hạc, em sắp đính hôn rồi......(Icon mặt buồn)"

Vương Hạc đang ở Châu u xa xôi thấy được tin này thì giật bắn cả người! Ngay cả trái tim cũng run lên.

Anh ta luôn cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã hẹn hò với Nhậm Sơ Tuyết.

Bây giờ lại nhận được tin Nhậm Sơ Tuyết về Hoa Hạ đã phải đính hôn với người khác, nên làm sao mà không nổi giận được chứ!

Vương Hạc: "Sơ Tuyết? Chắc chắn là em đã bị bắt ép phải không?

Đầu ngón tay thon dài của Nhậm Sơ Tuyết nhanh chóng lướt trên bàn phím: “Là cha với ông em sắp đặt.”

“Nhưng em chỉ coi đây là kế hoãn binh thôi, em sẽ không kết hôn với người khác! Nên anh yên tâm đi."

Vương Hạc nắm chặt nắm đấm: "Em đính hôn với ai, anh muốn tính sổ với tên đó."

Nhâm Sơ Tuyết vội trả lời: "Đừng! Đối phương là con trai thứ tư của nhà họ Hạ."

"Nhà họ Hạ cũng là gia tộc đứng đầu như nhà em.”

"Người ta nói một câu cũng có thể khiến anh biến mất, Vương Hạc anh đừng xúc động.”

Vương Hạc nắm chặt nắm đấm, lại là con cháu của mấy gia tộc lớn.

Chẳng lẽ con cái của mấy gia tộc lớn này muốn làm gì là làm được sao! Người yêu của anh ta mà cũng dám cướp.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Sơ Tuyết, em yên tâm đi, nghiên cứu thực nghiệm bấy lâu nay của anh sắp thành công rồi!"

“Chỉ cần thành công, là có thể có được sự ủng hộ của gia tộc Rothschild."

“Đến lúc đó anh có thể đường đường chính chính cưới em."

Nhậm Sơ Tuyết cũng gửi qua một cái icon cố lên.

"Vâng, vâng, em chờ anh. Em tin Vương Hạc của em là tốt nhất. (Icon cố lên)"

Vương Hạc nắm chặt tay đấm một cái lên mặt bàn thí nghiệm.

"Mẹ nó! Mẹ nó! Rốt cuộc là tên khốn nào dám đính hôn với Sơ Tuyết của tao!"

"Đợi đi, chỉ cần có được sự ủng hộ của gia tộc Rothschild, mình nhất định sẽ quay về báo thù!"

"Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Nhậm Nhã Nhã ngồi trên chiếc Bentley phiên bản kéo dài nói với tài xế.

“Tài xế Ngô, bây giờ chúng ta trở về nhà họ Hạ.”

Tài xế Ngô khó hiểu hỏi: “Hiếm khi thấy cô chủ trở về nhà mẹ đẻ, sao không ở lại thêm một đêm nữa?”

Nhậm Nhã Nhã thở dài nói: “Bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng.”

Tài xế cũng không nói nhiều mà trực tiếp khởi động chiếc Bentley phiên bản kéo dài trị giá hơn sáu trăm vạn lái về nhà họ Hạ.

Hơn nửa giờ sau.

Nhậm Nhã Nhã đạp giày cao gót vội vàng đi tới phòng khách của sảnh chính nhà họ Hạ.

Nhận ra ông cụ, bác tư và chồng bà đều đang ở đây.

Hạ Văn Xuyên đứng dậy nghênh đón nói: “Vợ yêu, không phải em về nhà mẹ sao?”

Đầu ngón tay Nhậm Nhã Nhã chỉnh vài sợi tóc trên trán nói: “Em có việc đột xuất quay lại không được sao?”

“Sao vậy? Em thấy anh có vẻ như không muốn em về đúng không?”

“Chắc tối nay anh đã hẹn gặp bạn bè nào đó vui vẻ trên du thuyền đúng không?”

Hạ Văn Xuyên xoa xoa mồ hôi trên trán cười nói: “Vợ yêu thật biết nói đùa.”

Đôi mắt xinh đẹp của Nhậm Nhã Nhã nhìn ông ta nói: “Em nghĩ rằng anh cũng không dám.”

Hạ Văn Niên bên cạnh đã mỉm cười Nhậm hiểm, Hạ Văn Xuyên trực tiếp trừng mắt liếc nhìn ông ta: “Còn cười?”

Hạ Quang Thần nhấp một hớp trà hương nhìn Nhậm Nhã Nhã hỏi.

“Con dâu thứ ba? ! có phải ông già xấu xa nhà con có việc gì đó chuyển lời để cho con quay lại không?”

“Nếu là đánh cược thêm tiền thì ba sẵn sàng tiếp nhận!”

“Bảo ông ta cứ tới là được!”

Nhậm Nhã Nhã bất lực nói: “Ba chồng, ba và ba con tuổi đều đã cao… Cũng đừng đánh cược gì đó có được hay không?”

“Thật ra lần này con quay lại là muốn nói chuyện hôn sự của Nhậm Sơ Tuyết, con gái của anh cả con.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment