Lần này đến phiên Hạ Tiểu Bạch phun trà trong miệng ra ngoài!
Lại là số đào hoa! Lần này còn là mỹ nữ đẹp nhất Yến kinh! Thậm chí còn là thiên kim đại tiểu thư.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch có chút cười khổ.
“Mợ ba, mợ không nói đùa đi? Cháu thực sự đã có bạn gái…”
Nhậm Nhã Nhã cười nói: “Cháu cảm thấy mợ giống như đang đùa giỡn sao? Chỉ là đính hôn mà thôi.”
“Cũng không phải bảo hai người các cháu kết hôn, ở gia đình gia thế của chúng ta thì như vậy rất bình thường.”
“Thậm chí có người còn chưa ra đời cũng đã đính hôn rồi.”
“Năm đó mợ và bác ba của cháu cũng là chưa biết nhau thì đã đính hôn, sau một thời gian, con của mợ đều đã có thể độc lập.”
Hạ Văn Xuyên… Ông ta là người đơn phương bị đánh, dù sao kỹ năng chống sói của Nhậm Nhã Nhã thực sự rất tàn nhẫn… Còn có thể mang theo quyền đạo.
Đừng nói ông ta không dám đánh trả.
Nếu dám đánh trả.
Ông cụ Nhậm sẽ cầm dao phay dẫn người giết tới cửa.
Nhậm Nhã Nhã nói tiếp: “Nếu đến lúc đó hai bên không thích nhau.”
“Nếu đã được gia trưởng hai bên đồng ý thì đều có thể hòa bình giải trừ hôn ước.”
Hạ Văn Xuyên nháy mắt với Hạ Tiểu Bạch gật đầu: “Điều này ông nội của cháu đã đồng ý.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết ông nội là kiểu người xảo quyệt đó.
Để cho cháu gái mình và cháu gái của đối thủ không đội trời chung đính hôn.
Chắc chắn không có ý tốt gì.
Thật ra cô rất muốn dựa vào chuyện này lấy chút lợi lộc, có thể hình tượng của cô lại không thể mở miệng.
Hạ Văn Xuyên lên tiếng: “Ông nội cháu nói, nếu Tiểu Bạch đồng ý, thì toàn bộ của hồi môn của Sơ Tuyết đều cho cháu.”
“Nói ít cũng đáng giá vài chục vạn đi.”
Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch đột nhiên nghiêm túc, bàn tay trắng như tuyết xoa khóe mắt.
“Vì lợi ích gia tộc, Cháu, Tiểu Bạch bằng lòng hy sinh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Tư rất không vui, trực tiếp giơ hai tay lên: “Chuyện đó! Cháu phản đối!”
Hạ Tiểu Bạch, Nhậm Nhã Nhã, Hạ Văn Xuyên đông thời nói.
“Phản đối không hiệu lực!”
Lý Tư Tư…??o()?o
Ba ngày sau, vào buổi trưa, ánh nắng tươi đẹp, trời trong nắng ấm.
Dựa theo lịch cũ thì hôm nay là một ngày tốt lành.
Ông cụ Hạ thường ngày chơi với con chim (Sáo mỏ vàng).
Hạ Văn Xuyên thay thế Hạ Văn Quốc đang nằm viện trở thành gia chủ tạm thời đang báo cáo công việc cho ông cụ.
Tuy ông cụ đã mặc kệ quản lý công việc của gia tộc, nhưng vẫn có thói quen nghe báo cáo.
Đúng lúc này vài chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài đại viện của nhà họ Hạ.
Nhóm người oai nghiêm đi về phía sảnh chính của đại viện nhà họ Hạ
“Ông cụ Hạ vẫn khỏe chứ!” Giọng nói lớn của một ông cụ vang lên.
Hạ Quang Thần cũng đặt chim (Sáo mỏ vàng) của ông lên bàn, đứng dậy ha ha cười to.
“Ôi, đây chẳng phải là ông già Nhậm sao!”
“Sao? Có phải không kịp đợi gả cháu gái đế nhà họ Hạ của tôi đúng không ha ha.”
Sắc mặt của Nhậm Thiên Tề có chút khó coi, nhưng cũng giả vờ ngoài mặt tươi cười nói.
“Có thể để cho thằng nhóc thối nhà họ Hạ của ông cưới được cháu gái bảo bối nhà tôi, là tốt phúc rất lớn của nhà họ Hạ ông.”
“Ông, tìm một chỗ cười thầm đi.”
Hạ Quang Thần không nhượng bộ chút nào nói.
“Ha ha, phụ nữ nhà họ Nhậm của ông gả đến nhà họ Hạ chúng tôi là tốt phúc của phụ nữ nhà họ Nhậm của ông!”
“Chính ông mới là người nên cười thầm!”
Sắc mặt Nhậm Thiên Tề cực kỳ khó coi: “Đệt! Ông già họ Hạ chó chết có phải muốn giao đấu hay không!”
Hạ Quang Thần xắn tay áo dài lên: “Tới đây! Ông già Nhậm chó, xem ai sợ ai!”
Nhậm Phi Hồng thở dài vô cùng bất lực, ông ta nhìn Hạ Văn Xuyên hỏi.
“Anh Văn Xuyên, sao không thấy anh Văn Quốc vậy?”
Hạ Văn Xuyên ha ha cười một tiếng: “Bây giờ anh cả của tôi không rãnh.”
“Hôm nay tôi gắng gượng làm gia chủ tạm thời của nhà họ Hạ.”
“Sau này có chuyện gì nói với tôi là được, anh cả đó của tôi thì đừng liên quan anh ấy.”
Nhậm Phi Hồng cũng nghi ngờ gật đầu không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ cảm thấy có gì đó không đúng…
Không qua bao lâu Nhậm Nhã Nhã đã nhanh chóng bước tới, cô ta cũng sớm nhận được tin tức của anh cả.
Khi cô ta bước vào phòng khách nhìn thấy dáng vẻ hai ông cụ 70 tuổi xắn tay áo dài lên để chuẩn bị đánh nhau.
Bàn tay nhỏ bé của Nhậm Nhã Nhã cũng không khỏi đỡ trán.
Mà theo sau cô ta còn có Hạ Thiên Hạo đã dưỡng thương nhiều ngày có thể miễn cưỡng đi lại.
Nhậm Nhã Nhã nhanh chóng bước lên kéo ba mình.
“Ba! Làm gì vậy? Không phải hôm nay ba vì chuyện đính hôn của Tiểu Tuyết mà đến sao?”
Hạ Thiên Hạo sững sờ! Tiểu Tuyết? Em họ Nhậm Sơ Tuyết xinh đẹp của cô ta!
Mặc dù Nhậm Sơ Tuyết đã ra nước ngoài khi còn học tiểu học.
Nhưng khi còn rất nhỏ anh ta đúng là thường cùng nhau chơi đùa với người em họ này.
Chơi đồ hàng, ai đi tiểu xa, trốn tìm…
Đối với người em họ này từ khi nhỏ chính là phôi mỹ nhân(), có mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu xanh dương như băng.
(
)Phôi mỹ nhân(美人胚): nói một người hiện giờ vẫn chưa phải là một mỹ nhân, nhưng đã có vẻ ngoài của mỹ nhân, đã có sẵn những thứ cơ bản của mỹ nhân.
------
Dịch: MBMH Translate