Hạ Thiên Hạo từ khi còn nhỏ đã thích.
Nhưng ngại vì thân phận của hai người nên anh ta không biểu đạt ra ngoài mà thôi.
Nghe được người em họ xinh đẹp này sắp đính hôn… Anh ta nhất thời có chút đau xót.
Anh cả? Thiên Vũ, Thiên Minh?
Chẳng lẽ là Hạ Tiểu Bạch ẻo lả đó sao? Ha ha không thể nào.
Rất có thể là anh cả.
Dù sao anh cả luôn ở Châu u, mà em họ Sơ Tuyết cũng luôn sống ở nước Đức!
Anh ta bước lên hỏi Nhậm Phi Hồng: “Cậu! Em họ Tiểu Tuyết sắp đính hôn với người nhà họ Hạ bọn cháu sao? Rốt cuộc là ai?”
Nhậm Phi Hồng nhìn Hạ Thiên Hạo sắc mặt tái nhợt cũng nhíu mày.
Nhưng ông ta vẫn nói: “Là Hạ Tiểu Bạch mới về của nhà họ Hạ.”
Hạ Thiên Hạo suýt chút nữa nhảy dựng lên… Hạ Tiểu Bạch!!!!!Vết thương sau lưng vẫn rất đau.
Mặc dù chỉ là bị thương ngoài da.
Nhưng cơn đau từ vết thương khiến anh ta trông càng nhợt nhạt hơn.
Anh ta cắn răng nói: “Em họ Sơ Tuyết muốn đính hôn với cái tên Hạ Tiểu Bạch đó.”
Anh ta vừa chuẩn bị phản bác, Hạ Quang Thần đã trừng mắt nhìn anh ta nói.
“Chuyện này đã quyết định! Không ai có thể phản đối!”
Hạ Thiên Hạo sợ hãi rụt đầu lại, anh ta cũng không muốn lại lần nữa bị đánh.
Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội một mình nói cho cậu biết Hạ Tiểu Bạch là một nam trà xanh, ẻo lả.
Ông cụ Nhậm cũng nhìn cô cháu ngoại này.
Khi ông nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Thiên Hạo trông có vẻ đau đớn, nói thẳng.
“Thiên Hạo, sao vẻ mặt của cháu khó nhìn như vậy!”
“Có phải người nhà họ Hạ bắt nạt cháu không!”
“Bây giờ ông ngoại ở đây, nếu người nhà họ Hạ bắt nạt cháu thì cứ nói thẳng ra, ông ngoại sẽ giúp cháu ra mặt!”
Hạ Quang Thần hừ một tiếng nói: “Người nhà họ Hạ của tôi thế nào, còn đến phiên cái ông già họ Nhậm chó như ông xía vào!”
“Thằng nhóc Thiên Hạo này phạm vào gia quy, tôi trừng phạt thằng nhóc cũng là chuyện đương nhiên thôi! Bởi vì thằng nhóc là đàn ông của nhà họ Hạ tôi!”
Nhậm Thiên Tề: “Ông già họ Hạ chết tiệt, Thiên Hạo cũng là cháu ngoại của tôi! Dám đánh cháu ngoại của tôi thì ông không xong với tôi rồi!”
Hạ Quang Thần duỗi ngón tay giữa ra vười ha ha nói: “Có gan thì ông đến đây!”
Nhậm Nhã Nhã thật sự không nhìn nổi nữa, bà nói với Nhậm Phi Hồng: “Anh cả… Của hồi môn của Tiểu Tuyết bảo người mang vào đi.”
Rất nhanh đã có mười mấy người làm mang theo năm thùng đồ bước vào.
Nhậm Phi Hồng ôm quyền nói với Hạ Quang Thần: “Ông Hạ, đây chính là của hồi môn của con gái tôi.”
“Tuy chỉ là một món quà nhỏ.”
“Nhưng nếu Tiểu Bạch thật sự muốn kết hôn với Tiểu Tuyết nhà tôi, chắc chắn sẽ gả lễ sang trọng hơn.”
Hạ Quang Thần, Nhậm Thiên Tề nhìn thấy của hồi môn được mang lên mới đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Nhậm Nhã Nhã bước lên mở rương đầu tiên, đều là một số đồ trang sức châu báu quý giá và những thứ tương tự.
“Một rương châu báu này sao cũng trị giá hàng nghìn vạn đi?” Bà khẽ mỉm cười nhìn về phía anh cả nói.
Nhậm Phi Hồng cười ha ha: “Năm rương ở đây tổng giá trị xấp xỉ hơn 5000 vạn.”
Nhậm Nhã Nhã tiếp tục mở rương thứ hai là một số tơ lụa, quần áo quý giá.
Rương thứ ba là một số đồ dùng thường ngày, đồ trang điểm của con gái và những thứ tương tự…
Rương thứ tư được mở ra khiến Nhậm Nhã Nhã ngẩn người, trong rương là một số vật phẩm rất tầm thường.
Chính là một rương đầy những tờ trăm đồng màu đỏ… Tầm thường cực kỳ.
Tuy rương thứ năm nhỏ hơn một chút, hộp gỗ nhìn rất tinh xảo.
Nhưng đồ vật bên trong lại càng tầm thương hơn… Hóa ra là một cái hộp vàng giá trị hai nghìn vạn.
Tầm thường bùng nổ có được không.
Ông Nhậm nói: “Thì ra là của hồi môn của Tiểu Tuyết nhà tôi đã đưa đến, thế thì sính lễ của Tiểu Bạch nhà ông đâu?”
Hạ Quang Thần tuy rằng không quan tâm với những thứ này, nhưng nếu có thể chọc giận ông già Nhậm chó thì tất cả đều đáng giá.
Ông cười ha ha chạm vào bộ râu hơi trắng.
“Cái này không vội, đợi sau khi cuộc thi lựa chọn thiên kim kết thúc, tôi đương nhiên sẽ tặng sính lễ cho Tiểu Bạch.”
“Chỉ sợ đến lúc đó ông sẽ không đồng ý gả cháu gái cho Tiểu Bạch nhà tôi.”
“Nói rõ nếu mấy người chủ động giải trừ hôn ước trước thì tôi sẽ không hoàn trả sính lễ lại.”
Nhậm Thiên Tề nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Hạ Quang Thần, cảm giác hơi sợ hãi.
Sao cảm thấy ở đây có lừa đảo! ! !
“Nhà họ Hạ của ông sẽ không làm thủ đoạn bịp bợm gì đó chứ?”
Hạ Quang Thần cười ha ha: “Tôi còn sợ nhà họ Nhậm của ông lừa tôi đấy, nhiều người như vậy không chọn lại chỉ định Tiểu Bạch nhà tôi, không lẽ muốn lừa gạt tôi đi?”
Nhậm Thiên Tề thật sự rất muốn đánh Hạ Quang Thần được tiện nghi còn khoe mã một trận!
Nhậm Phi Hồng chắp tay với Hạ Quang Thần.
“Ông Hạ, xin hỏi Tiểu Bạch nhà ông đang ở nơi nào, có thể để cho cháu gặp thằng bé được không?”
Hạ Quang Thần cũng không từ chối mà ông cũng không có lý do gì từ chối.
Dù sao của hồi môn của con gái nhà người ta cũng đã đưa tới.
Không có lý do gì mà không để cho Nhậm Phi Hồng gặp “con rể” tương lai một chút.
------
Dịch: MBMH Translate