Nói xong lời cuối cùng cô ta đã mặt đỏ tới mang tai, giọng nói đều hoàn toàn không nghe được.
Trái tim đã thình thịch nhảy loạn, như thể nhảy ra rơi vào trong vòng tay của Hạ Thiên Vũ.
Trong lòng Hạ Thiên Vũ chỉ nghĩ đợi lát nữa nên ủng hộ Hạ Tiểu Bạch thế nào.
Anh ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn tấm bảng ánh sao có viết tên Hạ Tiểu Bạch.
Tuyệt đối không thể cho Hạ Thiên Minh đoạt tình thế, mình mới là em trai tốt nhất của chị Tiểu Bạch.
Đến mức lời của Nhậm Cổ Huyền anh ta hoàn toàn khong nghe vào tai…
Nhậm Cổ Huyền ngượng ngùng rũ thấp lông mày, đợi câu trả lời của Hạ Thiên Vũ.
Nhậm Cổ Huyền còn bổ sung, nếu Thiên Vũ bày tỏ với mình ngay bây giờ thì phải làm thế nào!
Cậu ta muốn bế mình hôn thì thế nào!
Trực tiếp giao nụ hôn đầu cho cậu ta!
Trời ơi! Thật là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Suy nghĩ một chút mà đỉnh đầu cô ta đã bắt đầu bốc khói hòa thành hơi nước.
Tuy nhiên qua một lúc lâu Hạ Thiên Vũ vẫn không có phản ứng…
Đông Phương Lỵ Lỵ mới vỗ vai của cô ta.
“Này này, chị Cổ Huyên, Hạ Thiên Vũ nhà chị sớm đã cùng người anh em của anh ta đi rồi.”
“Chị còn một dáng vẻ đứng đây ngây ngốc thẹn thùng…”
Nhậm Cổ Huyền ngây người nâng đôi mắt đẹp lên…
Hạ Thiên Vũ đã hướng về phía Hạ Tiểu Bạch cách đó mười mét với bộ dạng cực kỳ giống chó liếm.
Cậu ta chưa bao giờ nịnh nọt mình như thế, mỗi lần đều là mình chủ động tìm cậu ta.
Đông Phương Lỵ Lỵ vuốt bàn tay nhỏ trắng nõn: “Thật không hiểu vì sao chị Cổ Huyển lại đi thích những chàng trai xấu xa đó.”
“Chị dán dán với cô gái xinh đẹp thơm tho không tốt hơn sao?”
“Tiếc là em chỉ thích chị Thanh Thanh.”
“Nếu không đã để cho chị biết niềm vui trong dán dán của con gái.”
Nhậm Cổ Huyền tức giận lại đi ra phía Hạ Thiên Vũ: “Thiên Vũ, cậu đứng lại cho tớ!”
Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn ra được Nhậm Cổ Huyền rất thích Hạ Thiên Vũ.
Cô khẽ giỡ bàn tay ngọc gõ vào đầu chó của Hạ Thiên Vũ.
“Này này, con gái xinh đẹp nhà người ta đều theo kịp, chẳng lẽ em thật sự không có hứng thú?”
“Chị thấy cô bé trông rất thích em.”
“Chẳng lẽ em không thích?”
Hạ Thiên Vũ có chút bất lực… Anh ta thực sự thích Nhậm Cổ Huyền.
Nhưng dưới so sánh thì anh ta thích Hạ Tiểu Bạch hơn.
Dù sao bạn gái có thể tùy tiện tìm.
Chị Tiểu Bạch chỉ có một! Vẫn là người con gái duy nhất của gia tộc mấy trăm năm qua.
Tuy giữa hai người không thể nào, nhưng ít nhất bây giờ còn có thể ở bên cạnh chị ấy.
Nếu sau này chị Tiểu Bạch lập gia đình.
Mình cũng không có cách nào chăm sóc chị Tiểu Bạch giống như bây giờ.
Hạ Tiểu Bạch thấy Hạ Thiên Vũ vẫn hơi do dự…
Chính mình cũng không muốn trở thành tội nhân phá hư hạnh phúc của anh em.
Thằng nhóc Hạ Thiên Vũ này là muốn dùng Nhậm Cổ Huyền nhà người ta làm lốp dự phòng.
Con gái nhà người ta xinh đẹp biết bao, không cưới được đúng là đáng tiếc.
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch lại lần nữa gõ đầu chó của anh ta.
“Đi đi đi… Đừng đi theo anh, đi theo bạn gái nhỏ của em đi.”
Hạ Thiên Vũ vội nói: “Cô ta không phải là bạn gái của em, chúng em còn chưa giao du.”
Hạ Tiểu Bạch thực sự trợn mắt với thằng nhóc này…
Nhậm Cổ Huyền đã đi lên phía trước trực tiếp chặng đường Hạ Thiên Vũ, Hạ Tiểu Bạch.
Thậm chí khuôn mặt đẹp mang theo tràn đầy ghen tức.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhậm Cố Tuyên mang theo một tia không vui nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, Hạ Thiên Vũ.
"Thiên Vũ! Lẽ nào anh ở cùng với anh em của mình, so với đi cùng với em còn vui vẻ hơn sao! ! !"
"Em nhưng là một nữ sinh xinh đẹp! Không chỉ có thể ngủ còn có thể chơi, cũng có thể sinh con."
"Các anh sẽ không thật sự muốn trở thành gay chứ!"
Hạ Tiểu Bạch cũng không hề nói nhiều, chỉ là lôi kéo Lý Tư Tư rời đi.
Chỉ còn lại Hạ Thiên Vũ với Nhậm Cố Tuyên.
Hạ Thiên Vũ muốn đuổi theo Hạ Tiểu Bạch, nhưng lại bị cánh tay nhỏ tuyết trắng của Nhậm Cổ Tuyên nắm chặt.
"Thiên Vũ! Anh hôm nay nhất định phải theo em." (ヘ′ ; )ゞ
"Nếu không về sau em sẽ không thèm để ý đến anh nữa?!" Trong giọng nói của cô mang theo khẩn cầu cùng với tiếng khóc nức nở.
Nước mắt của con gái là một trong những vũ khí hữu hiệu nhất đối với nam sinh.
Đặc biệt là nước mắt của một cô gái xinh đẹp, lực sát thương còn kinh người hơn nữa.
Hạ Thiên Vũ nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, với đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sương mù.
Cuối cùng thở dài: "Được rồi, anh đi cùng với em còn không được sao ......"
"Em cũng đã mười chín tuổi rồi, còn như đứa bé gào khóc như vậy chứ?"
Hắn giơ ngón tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt Nhậm Cố Tuyên.
Cánh tay thon dài của Nhậm Cổ Tuyên kéo cánh tay Hạ Thiên Vũ.
Môi anh đào của cô mím lại làm nũng nói: "Ai bảo gần đây anh đột nhiên lại lạnh nhạt với em như vậy chứ?"
"Bổn tiểu thư hẹn anh cũng không ra ...... Em thật sợ anh bên ngoài có nữ sinh khác?"
Hạ Thiên Vũ: ......
------
Dịch: MBMH Translate