“Người thanh thuần xinh đẹp này gọi là Nhậm Cố Huyên, là em họ của Nhậm Sơ Tuyết.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chào hỏi hai cô gái xinh đẹp, liền định dẫn Lý Tư Tư rời đi.
Đông Phương Lỵ Lỵ nắm Hạ Tiểu Bạch không buông: “Hạ Tiểu Bạch, anh đứng lại cho tôi!”
Hạ Tiểu Bạch lại lần nữa quay đầu nhìn cô gái đáng yêu ngực khủng? ? ?
Nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa mình và cô ta, cũng không nhịn được sờ đầu nhỏ của cô ta.
Đông Phương Lỵ Lỵ lập tức nhe răng nhếch miệng làm ra dáng vẻ hung dữ, để lộ hai cái răng khểnh sắc bén trắng nõn của cô ta.
“Khốn khiếp! Anh làm gì sờ đầu tôi! Đầu người ta chỉ có chị Thanh Thanh mới có thể sờ!”
Hạ Tiểu Bạch híp đôi mắt đẹp nói: “Hình như là cô nắm cánh tay tôi trước, em nhìn xem bây giờ cô còn đang nắm tôi đây!”
Đông Phương Lỵ Lỵ đỏ mặt vội vàng buông bàn tay nhỏ bé của cô ta ra.
“Bây giờ tôi nói cho anh biết! Đừng có tới quyến rũ chị yêu nhà tôi nữa!”
“Nếu không phải anh xinh đẹp! Cắn chết anh!”(??ˇ?ˇ
Hạ Tiểu Bạch cạn lời, cô em đáng yêu này không chừng là bách hợp nhỏ thích chị gái đi.
Nhưng cô vẫn nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cô được chưa.”
Đông Phương Lỵ Lỵ liếc đôi mắt to mặt đầy không tin.
“Ha ha, những chàng trai xấu xa như các anh ngày nào cũng trêu sắc đẹp của chị Thanh Thanh.”
“Mới không tin lời chó của những chàng trai xấu xa như các anh, trừ khi anh thề độc!”
Hạ Tiểu Bạch cũng mắc cười nhìn cô ta, ai bảo đối phương là cô gái thơm tho xinh đẹp.
Cô đưa ba ngón tay ra thề.
“Tôi, Hạ Tiểu Bạch sẽ không chủ động quyến rũ chị Thanh Thanh nhà cô, nếu không thì không phải con gái.”
“Cô cảm thấy tôi thề độc như này có được không.”
Khuôn mặt nhỏ hạch nhân xinh đẹp của Đông Phương Lỵ Lỵ mới hơi hài lòng gật đầu: “Cái này còn tàm tạm.”
Đúng lúc này Hạ Thiên Vũ đi tới, với tư cách là em trai tốt nhất của chị Tiểu Bạch.
Nơi long trọng như này phải đi theo cạnh chị Tiểu Bạch làm sứ giả bảo vệ hoa.
Tránh cho bị người khác thừa cơ lợi dụng.
Nhậm Cổ Huyên thấy Hạ Thiên Vũ cũng là đôi mắt đẹp ngạc nhiên mừng rỡ, dáng vẻ có chút say mê.
“Thiên Vũ, có phải cậu đến tìm tớ không, thời gian gần đây cậu luôn lạnh nhạt với tôi.”
Giọng cô ta mang theo nũng nịu, phối hợp với sự thanh thuần đáng yêu của cô ta, nhất định sẽ khiến các chàng trai không thể kiểm soát được.
Nhưng mà…
Nhậm Cổ Huyền ríu rít nhìn Hạ Thiên Vũ đang đi tới, trong mắt đều sáng ngời.
Họ bởi vì bằng tuổi tác, nên từ nhỏ đã cùng nhau đi học cho đến tận đại học.
Hai nhà thường “bạn thân” lui tới.
Cho nên trong mắt bạn học trong học viện thì họ đã là một cặp tình nhân trai tài gái sắc.
Hạ Thiên Vũ trong trường chính là một học bá, tốt hơn rất nhiều so với thành tích của cô ta.
Tất nhiên quan trọng nhất chính là dáng người của Hạ Thiên Vũ cũng đẹp trai còn rất biết chăm sóc người khác.
Chính mình bị bệnh tại học viện chỉ cần một WX, Hạ Thiên Vũ sẽ tới chăm sóc mình.
Là người đàn ông ấm áp đúng nghĩa.
Nhưng mà một tháng qua, dường như Hạ Thiên Vũ có chút lạnh nhạt với mình.
Thậm chí mình hẹn cậu ta đi tản bộ, xem phim, cậu ta đều từ chối một cách mơ hồ.
Khiến Nhậm Cổ Huyền lo lắng có phải Hạ Thiên Vũ có ai bên ngoài hay không.
Có phải có cô gái nào đang quyến rũ cậu ta không!
“Thiên Vũ.” Cô ta nũng nịu bước lên nghênh đón.
Muốn hỏi gần đây Hạ Thiên Vũ làm gì không để ý tới cô ta.
Nhưng lúc này trong mắt Hạ Thiên Vũ chỉ có Hạ Tiểu Bạch, không có chú ý tới Nhậm Cổ Huyền cũng đang ở đây.
“Anh Tiểu Bạch, ông nội bảo anh đừng chạy loạn.” Anh ta nhì Hạ Tiểu Bạch cười nói vui vẻ.
Hạ Tiểu Bạch cũng khẽ mỉm cười với Hạ Thiên Vũ: “Anh chỉ tùy tiện đi với em gái Tư Tư mà thôi.”
Nhậm Cổ Huyền phồng má rõ ràng cô ta ở đây.
Cái tên Thiên Vũ này lại không nhìn, ngược lại đi quan tâm anh em của mình.
“Thiên Vũ? Cậu thật sự không nhìn thấy tớ.” Cô ta không nhịn được dậm chân nũng nịu lên tiếng?
Giọng nói Nhậm Cổ Huyền khá lớn… Mấy người ở đây đều đưa mắt rơi lên người cô ta.
Hạ Thiên Vũ cũng không ngờ Nhậm Cổ Huyền cũng ở đây, không biết tại sao anh ta bỗng nhiên cảm giác hơi chột dạ.
Sao lại có cảm giác bị người khác vắt gian…
Đệt, chính mình chột dạ gì chứ.
Mình và chị Tiểu Bạch chỉ là mối quan hệ chị em bình thường, tuyệt đối không có những ý gì khác.
Anh ta hơi có lỗi nhìn Nhậm Cổ Huyền, giơ tay lên sờ đầu nhỏ của đối phương.
“Xin lỗi Tiểu Huyên… Vừa rồi không có chú ý tới cậu.”
“Đợi lát nữa tranh giải phải cố lên, thể hiện mặt tốt nhất.”
Khuôn mặt đẹp của Nhậm Cổ Huyền mắc cỡ đỏ bừng, đầu ngón tay hất vài lọn tóc trên trán, mỉm cười ngọt ngào nhìn Hạ Thiên Vũ.
“Thiên Vũ nhất định phải toàn lực cổ vũ cho tớ, nếu tớ có thể vào top năm thì sẽ đồng ý với cậu một yêu cầu
Cô ta cúi đầu nhỏ dùng giọng nói nũng nịu rất nhỏ nói.
“Cái gì cũng được sao, tuy nhiên không thể tình dục.”
“Nhưng… Nếu cậu bày tỏ với tớ… Sau.”
“Cũng không phải… Không thể…”
------
Dịch: MBMH Translate