Và học MBA để chuẩn bị cho việc quản lý gia đình sau này.
Cho nên Hạ Tiểu Bạch quyết định sau khi trở lại trường, nhanh chóng học xong tất cả các môn học.
Lấy được bằng tốt nghiệp khoa chính quy trước thời hạn, chuyện sau đó mới tính toán.
Hạ Tiểu Bạch nhìn đèn xanh đang chuẩn bị khởi động xe.
Phát hiện mấy chiếc siêu xe thể thao một trái một phải vây quanh cô.
Bên phải chiếc siêu xe kia còn truyền đến âm thanh không thể miêu tả.
Hạ Tiểu Bạch là một tay lão luyện gần như hiểu ngay.
Cô còn chưa bắt đầu đi.
Tên công tử trong xe thể thao đưa mắt nhìn về phía chiếc Porsche của Hạ Tiểu Bạch.
Lộ ra biểu cảm khinh thường.
Ở Yên Kinh nơi mà xe sang trọng đi đầy đất, Porsche 911 thật đúng là có chút quá bình thường.
Nhưng khi tên công tử này thấy rõ sườn mặt của Hạ Tiểu Bạch, da thịt trắng như tuyết, ngọc nhan hoàn mỹ đến cực hạn, mũi ngọc tinh tế lộ ra một cảm giác thánh khiết trời sinh, đôi môi hồng nhuận trong suốt như cánh anh đào, giống như thiên tiên hạ phàm.
Tên công tử kinh hô lên: "Tiên... Tiên nữ ...”
Cô gái gợi cảm bên cạnh nũng nịu nói: "Tiên nữ gì?"
Tên công tử trực tiếp đẩy cô gái gợi cảm ra, lộ ra biểu cảm tự cảm thấy rất đẹp trai nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Trong lòng Hạ Tiểu Bạch khinh bỉ.
Hạ Tiểu Bạch vừa mới chuẩn bị đạp chân ga cất bước, một tay đối phương đã khoác lên cửa sổ xe cô.
“Tiểu tiên nữ, chúng ta làm quen một chút nào?”
Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch cũng lười liếc mấy mặt hàng này một cái, cái tên trông như bí đao.
Ngay cả tâm tình đùa giỡn hắn ta cô cũng không có.
Đang lúc cô muốn quẹo trái tay lái, nhưng chiếc siêu xe bên trái cũng chặn cô lại.
Tên công tử trên xe kia híp híp đôi mắt.
“Mỹ nữ lạ mặt? Xem ra cô em không phải người Yên Kinh!”
“Mấy anh đây đều là con cháu thế gia sinh ra và lớn lên ở Yên Kinh.”
“Nếu như cô em theo mấy anh đây, về sau Yến Kinh tùy cô em xông xáo.”
Hạ Tiểu Bạch không khỏi đỡ trán, không thể tưởng được trong hiện thực cũng có cái loại ngốc - phú nhị đại bình thường chỉ trong tiểu thuyết mới có.
Đây không phải là đưa mặt đưa đến cho cô đánh sao?
Mấy công tử đỉnh cấp hào môn của Yến Kinh đều biết cô, mấy tên này nhìn thấy cô còn dám nói năng lỗ mãng.
Chỉ có thể nói bọn họ còn chưa đến trình độ có thể tiếp xúc với hào môn đỉnh cấp chân chính.
Cô đạp mạnh chân ga trực tiếp lái xe hướng về nhà của Đông Phương Thanh Thanh.
Mấy tên công tử cũng muốn lái xe đuổi theo.
Vừa vặn một chiếc xe tải chặn mấy người bọn hắn lại.
Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía sau, loại tình tiết có một chiếc xe xuất hiện bỏ rơi kẻ địch chỉ có trong phim này.
Làm cho cô cực kỳ vui vẻ vươn ngón giữa ra với mấy người phía sau.
Mấy tên công tử nhìn thấy đều chửi má nó.
“Mẹ nó, con đàn bà này, nếu như lần sau bị tao gặp, tuyệt đối khiến cô ta đẹp mặt.”
"Ai nha, vừa rồi chỉ nhìn thấy sườn mặt thôi đã cảm thấy rất xinh đẹp, nếu như có thể ngủ một lần, tuyệt đối rất sảng khoái."
Hạ Tiểu Bạch đi đến Đông Phương gia.
Đông Phương gia giống với Hạ gia, cơ bản cũng là một trang viên rất lớn.
Sau khi tiến vào còn có rất nhiều biệt thự.
Đang lúc cô không biết dừng xe ở đâu, xa xa có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đi tới.
Không cần nhìn mặt.
Chỉ cần nhìn cặp thỏ lớn của cô ta là biết đối phương là Đông Phương LiLy.
“Chị Tiểu Bạch, chị Thanh Thanh bảo em đến đón chị!”
Dưới sự dẫn dắt của Đông Phương LiLy, Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng đi đến một đình viện nhỏ.
Bên trong đã truyền đến tiếng đàn tranh duyên dáng.
Xuyên qua một con đường đầy hoa nhài, hương hoa nhài nhàn nhạt cực kỳ dễ ngửi.
Đi vào trong sân nhỏ.
Hạ Tiểu Bạch lập tức thấy Đông Phương Thanh Thanh ôm Nhậm Sơ Tuyết, tay cầm đàn tranh dạy cô ấy.
Hai người cứ như vậy mặt dán mặt lộ ra nụ cười mê người, hình ảnh cực kỳ duy mỹ.
Hạ Tiểu Bạch đến cũng khiến cho hai người chú ý.
Đông Phương Thanh Thanh buông Nhậm Sơ Tuyết ra, tiến lên nghênh đón.
“Bạch nữ thần của chúng ta đến muộn, cần phải tự phạt một ly nha!”
Bàn tay ngọc của cô rót một chén rượu trắng nhỏ, đưa đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Đông Phương Thanh Thanh ở khoảng cách gần, bộ quần áo mỏng manh bày ra dáng người yểu điệu có lồi có lõm, da thịt như tuyết nhẵn nhụi có thể thấy được mông lung.
Cô không mặc quần áo bên trong?
Hạ Tiểu Bạch có chút mất bình tĩnh tiếp nhận rượu trắng, đầu ngón tay Đông Phương Thanh Thanh còn vô ý vô tình ngoắc mu bàn tay của cô.
"Rượu này uống rất ngon nha, mau nếm thử." Thanh âm thậm chí mang theo tia quyến rũ.
Uống một chén nhỏ với tửu lượng của mình vẫn không thành vấn đề, đôi môi anh đào khẽ mở uống một hơi cạn sạch.
May mà rượu này cũng không cay như trong tưởng tượng, hơn nữa còn có chút hương vị ngòn ngọt trong miệng.
Quả thật là uống rất ngon.
Đông Phương Thanh Thanh chớp chớp lông mi thật dài hỏi: "Rượu của tôi thế nào?”
Hạ Tiểu Bạch nhàn nhạt cười: "Tôi không quá hiểu việc phẩm rượu, tửu lượng cũng rất kém cỏi, chỉ cảm thấy rất dễ uống, rất đưa miệng."
------
Dịch: MBMH Translate