Bàn tay trắng nõn của Đông Phương Thanh Thanh dắt Hạ Tiểu Bạch sang một bên ngồi xuống.
"Đây chính là rượu ngọt tôi tự ủ, nồng độ rất thấp, người không biết uống rượu cũng có thể uống nhiều mấy chén."
Nhậm Sơ Tuyết cũng đi đến, khuôn mặt cọ cọ Hạ Tiểu Bạch, mùi hương của thiếu nữ tập kích đến.
Hạ Tiểu Bạch tuy rằng tâm lý rất là hưởng thụ, nhưng vẫn có chút không quen.
Nhậm Sơ Tuyết nói đùa: "Đừng quên chúng ta còn có hôn ước, tôi cọ cọ một chút không được sao?"
Hạ Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, nụ cười kia tựa như bạch liên chập chờn trên núi băng.
“Chỉ cần là mỹ nữ thì không sao cả.”
Đông Phương Thanh Thanh cũng ngồi bên cạnh hai người.
Đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp như tiên tử, liếm liếm đôi môi đỏ mọng gợi cảm hỏi.
“Tiểu thư Tiểu Bạch, cô còn chưa trả lời sao đến muộn vậy?”
“Nếu như trả lời không hài lòng, thì cần trừng phạt nha!”
Cô vừa nói ra, khuôn mặt Đông Phương LiLy đỏ bừng, chị Thanh Thanh trừng phạt làm cho cô vừa thống khổ lại vừa vui vẻ.
Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Ở trên đường gặp mấy tên công tử chạy siêu xe, bị bọn họ đùa giỡn.”
“May mắn bọn họ vừa vặn bị một chiếc xe tải lớn chặn lại.”
“Nếu không tôi cũng không đá được bọn họ.”
Đông Phương Thanh Thanh cũng hơi kinh ngạc.
"Ở Yên Kinh còn có tên công tử dám đùa giỡn Bạch nữ thần của chúng ta cơ à, thật sự là không sợ chết mà."
“Có nhớ rõ tướng mạo bọn họ không, tôi bảo Đông Phương Hàn tìm bọn họ giáo huấn một trận.”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: "Quên đi, không cần thiết.”
Đông Phương Thanh Thanh nói: "Bạch nữ thần thật đúng là thiện lương.”
"Mấy tên không biết trời cao đất rộng như vậy nhất định phải giáo huấn một trận mới được, bằng không sau này không biết sẽ gây tai họa cho bao nhiêu cô gái.”
Nhậm Sơ Tuyết cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này mấy tiểu bối Đông Phương gia đã hưng phấn không thôi.
Bởi vì bọn họ biết Hạ Tiểu Bạch đến Đông Phương gia làm khách.
Thiếu chút nữa vì gặp Hạ Tiểu Bạch mà đánh nhau.
Đông Phương Hàn nhìn mấy anh em nói: "Nói như thế nào anh cũng là huynh trưởng?”
“Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, các người hẳn là nên học được khiêm nhường mới đúng!”
Đông Phương Hoa nói ra: "Cha cái rắm, thế kỷ 21 rồi, tôi là tuyệt đối sẽ không nhường Bạch nữ thần cho ai.”
Mấy anh em nói xong thì cãi nhau, đến cuối cùng trực tiếp đánh nhau.
( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄
o(# ̄ ̄)==o)) ̄0 ̄
(╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄
Anh em nhà Đông Phương suýt đã nhấc tung cả đại sảnh lên để làm người lớn trong nhà đi tới Hạ gia cầu hôn Hạ Tiểu Bạch.
Gia chủ Đông Phương Khôn đi tới đại sảnh, suýt đã nhảy dựng lên khi nhìn thấy cảnh tượng.
"Anh em mấy đứa làm cái gì vậy hả!"
"Mẹ nó, dừng tay lại cho ông!"
Đông Phương Hàn đặt bình hoa trong tay xuống. Mấy anh em cũng vội vàng đặt giày, ghế, chảo xuống.
Mặt mũi người nào người nấy đều sưng vù lên, không ai phục ai.
Đông Phương Khôn nhìn con mình - Đông Phương Hàn hỏi:
"Con nói đi, có khoảng bao nhiêu người muốn đánh nhau!"
Đông Phương Hàn có hơi tủi thân, nói:
"Cha...Ông đã nói là sẽ đi tới Hạ gia cầu hôn Hạ Tiểu Bạch cho con mà."
"Con là con trưởng, vậy mà bọn họ lại muốn đoạt với con!!!"
Đông Phương Khôn bất đắc dĩ lấy tay che trán lại.
"Cho nên, mấy đứa vì một người con gái mà thủ túc tương tàn?"
Ông đột nhiên nhớ tới vẻ đẹp xuất sắc của Hạ Tiểu Bạch, lập tức hiểu rõ...
Nếu như ông gặp được một người đẹp như thế trong lúc còn trẻ thì sẽ như thế nào?
Có lẽ ông cũng sẽ xung quan giận dữ vì hồng nhan.
Nhưng mà, bây giờ ông đã là gia chủ rồi, đương nhiên không thể biểu đạt suy nghĩ cá nhân mình ra ngoài như thế được.
Đông Phương Khôn trừng mắt nhìn Đông Phương Hàn.
"Đúng thực là không ra thể thống gì cả!"
"Các gia tộc khác mà biết mấy đứa đánh nhau vì một đứa con gái, chắc chắn sẽ bị chế giễu có biết không hả!!!"
Đông Phương Hoa không phục, anh ta rõ ràng chỉ sinh ra trễ hơn Đông Phương Hàn một ngày, tại sao ông nội lại không dành cơ hội đó cho anh ta.
Anh nhớ tới nhan sắc của Hạ Tiểu Bạch, tinh xảo như thần tiên, môi hồng răng trắng, tóc đen mun dài thướt tha, làn da trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm.
Anh mím môi nói:
"Anh cả dựa vào đâu mà có thể được kết hôn với Hạ gia, cháu cũng có thể..."
Đông Phương Hàn khẽ ngẩng mặt lên, nói:
"Dựa vào việc tôi là cháu đích tôn."
Đông Phương Khôn thấy mấy anh em bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau thì vô cùng bất đắc dĩ nói:
"Mấy đứa nghĩ rằng Đông Phương gia chúng ta đã đi tới tận cửa để cầu hôn rồi, thì tiểu thư của Hạ gia sẽ tắm rửa sạch sẽ, sau đó gả cho Đông Phương gia à?"
"Nghĩ hay thật."
"Nhìn bộ dạng của mấy đứa đi, ai nấy cũng như Trư Bát Giới, bộ dạng như chưa bao giờ được nhìn thấy con gái."
"Cô gái tài năng, thông minh như Hạ tiểu thư sẽ để ý tới mấy đứa chắc?"
Ông lắc đầu nói tiếp.
"Cha và ông đã thăm dò tình hình Hạ gia rồi."
"Số người muốn đi tới Hạ gia cầu hôn có thể xếp thành một hàng dài từ cửa ra vào Hạ gia tới Đông Phương gia."
"Mấy đứa đừng có hy vọng nữa, cơ hội mỏng manh lắm."
------
Dịch: MBMH Translate