"Thậm chí cha còn nghe rằng Hạ gia không định cho cô con gái duy nhất này lấy chồng bên ngoài."
Đông Phương Hàn hết hồn, vội vàng nói:
"Chẳng lẽ Hạ gia định gả Bạch nữ thần cho mấy anh em Thiên Minh???"
"Sao có thể như thế được!!!"
Đông Phương Khôn nói:
"Không tới mức đó."
"Nhưng mà, Hạ gia có không ít người tách ra khỏi dòng chính, cho nên người Hạ gia không ít."
Đông Phương Hàn cắn răng nói:
"Vì Bạch nữ thần, con có thể đi ở rể..."
Anh ta vừa nói xong đã bị Đông Phương Khôn tát một cá vào mặt, ông hận rèn sắt không thành thép, nói:
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ở rể cho Hạ gia?! Con muốn đi hầu hạ người Hạ gia rửa chân, châm trà, rót nước à?"
"Đông Phương gia chúng ta không gánh nổi người như thế!"
Đông Phương Khôn thấy con trai ngốc của mình chấp nhất với một người con gái như thế thì thở dài.
"Ngày mai, cha và ông sẽ tự mình đi tới nhà bọn họ nói giúp con."
Đông Phương Hàn cảm động tới mức chảy hết nước mắt nước mũi:
"Cảm ơn cha!"
Một bên khác.
Chủ đề nói chuyện của nhóm người Đông Phương Thanh Thanh, Nhậm Sơ Tuyết, Hạ Tiểu Bạch đã từ phim Tần Thời Minh Nguyệt, chuyển sang thế chiến thứ hai, thời đại bây giờ.
Ấm rượu bên cạnh cũng đã được châm không ít lần.
Gương mặt xinh đẹp của Đông Phương Thanh Thanh và Nhậm Sơ Tuyết cũng ửng hồng.
Chiếc đầm mỏng manh của Đông Phương Thanh Thanh cũng trượt xuống một chút, lộ ra bả vai bóng loáng, trắng như tuyết.
Gương mặt xinh đẹp như ngọc của Hạ Tiểu Bạch cũng đỏ bừng.
Đông Phương LiLy nằm gối đầu lên đùi anh, cô không ngừng cọ cái đầu nhỏ lên người anh.
Con thỏ lớn của cô đặt trên đùi anh thật sự rất thoải mái.
Anh dùng một bàn tay ngọc xoa đầu em gái đáng yêu này.
Trên mặt vẫn luôn duy trì dáng vẻ của một chị gái tốt bụng. Thực ra bên trong đã âm thầm chảy nước miếng.
Đôi môi anh đào của Đông Phương LiLy nói lời say:
"Chị Thanh Thanh, chị Tiểu Bạch, chị Sơ Tuyết, chúng ta có thể ngủ chung với nhau được không."
Bả vai tuyết trắng xinh đẹp của Đông Phương Thanh Thanh cọ cọ bả vai của Hạ Tiểu Bạch, cô nở một nụ cười xinh đẹp nói:
"Em gái nhà tôi bình thường chỉ thích nằm lên đùi tôi ngủ thôi."
"Vậy mà hôm nay lại nằm lên đùi của tiểu thư Tiểu Bạch ngủ, xem ra LiLy nhà chúng tôi rất thích cô."
"Người ta có hơi ghen đó."
"Hay là Bạch nữ thần cũng cho tôi nằm lên đùi ngủ một giấc được không?"
Hạ Tiểu Bạch dùng tay ngọc che trán, tửu lượng của anh vốn không cao.
Mặc dù rượu này chỉ có khoảng 3, 4 độ cồn, nhưng sau khi uống được vài chén, anh đã bắt đầu say. Tuy vậy, anh vẫn có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.
"Tiểu thư Thanh Thanh nói đùa, chúng ta đều là người trưởng thành."
"Còn LiLy chỉ là một nhóc con."
Đôi mắt Đông Phương Thanh Thanh lấp lánh, nói:
"Hay là chúng ta đi làm chuyện mà chỉ người trưởng thành mới làm đi."
"Tôi không có bạn trai, hay là tiểu thư Tiểu Bạch thử với tôi một lần đi."
Đôi môi đỏ gợi cảm của cô nhẹ nhàng thổi một ngụm khí vào tai Hạ Tiểu Bạch.
Một bàn tay trắng nõn từ từ đặt lên ngực của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch lập tức nuốt nước miếng, người này quả nhiên là les!
Anh còn chưa say mà cô đã táy máy tay chân rồi.
Anh mà say chắc cô sẽ dính lấy anh một đêm luôn mất.
Thân là con trai nhà lành, anh tuyệt đối không đi quá giới hạn.
Anh lấy tay ngọc của mình nắm lấy cái tay không đàng hoàng của Đông Phương Thanh Thanh.
"Tiểu thư Thanh Thanh là người thích đùa thật đó, chúng ta đều là con gái."
"Tôi cảm thấy có hơi mệt, bây giờ cũng sắp rạng sáng rồi, ngủ đi thôi."
"Cô xem Sơ Tuyết kìa, cô ấy đã say tới mức chẳng còn biết gì rồi."
Đông Phương Thanh Thanh không ngờ Hạ Tiểu Bạch sẽ cảnh giác như vậy, không sao, còn nhiều thời gian.
Ánh mắt của cô rơi lên người Nhậm Sơ Tuyết, phát hiện thiếu nữ tóc vàng đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi rồi.
Cô nghĩ thầm ôm Nhậm Sơ Tuyết ngủ cũng được. Đối phương cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, thơm tho mềm mại.
Còn về việc kia, trừ phi đối phương đồng ý, nếu không thì cô sẽ không làm bậy.
"Được, vậy đêm nay tiểu thư Tiểu Bạch định sẽ đi về nhà ngủ, hay là ở lại đây, để tôi biết mà còn chuẩn bị xong cho cô."
Hạ Tiểu Bạch nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ:
"Vậy đêm nay tôi ngủ lại đây."
Đông Phương Thanh Thanh chỉnh sửa lại quần áo, sau đó dẫn Hạ Tiểu Bạch đi về phòng.
Đúng lúc này, Đông Phương Hàn đi ngang qua.
Đông Phương Hàn chỉ là định đi ra ngoài uống rượu mà thôi, không ngờ lại gặp được người mà anh ta vẫn tha thiết mơ ước - Hạ Tiểu Bạch.
Mặc dù hai người đã quen biết nhau từ lâu, nhưng mà khi tham gia FFF, anh ta đã từng chặn Hạ Tiểu bạch, anh ta sợ Hạ Tiểu Bạch sẽ ghi thù.
"Xin...xin chào tiểu thư Tiểu Bạch."
Hạ Tiểu Bạch nhìn bộ dạng vừa khẩn trương vừa muốn lấy lòng mình của Đông Phương Hàn, có lẽ do gần đây thu nhận quá nhiều kiếm cẩm, cho nên anh hoàn toàn không có hứng thú gì với tên này cả.
Hạ Tiểu Bạch chỉ khẽ gật đầu chào anh ta, sau đó trực tiếp lướt qua, chỉ để lại mùi hương mê người.
Đông Phương Hàn nhắm mắt lại ngửi, đây là mùi thơm say lòng người của Bạch nữ thần.
Khi anh tỉnh táo lại từ mùi hương đó, em họ Thanh Thanh và Hạ Tiểu Bạch đã rời đi từ lâu rồi.
Sáng ngày hôm sau.
Cửa chính Hạ gia có thể nói là chật kín người, bên ngoài được đặt đủ loại quà tặng.
Những người đó đều bị con cháu nhà mình ép đi tới Hạ gia trước thời hạn.
------
Dịch: MBMH Translate