Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 507 - Chương 507: Trở Về Học Viện Với Thân Phận Nữ Sinh.

Chương 507: Trở Về Học Viện Với Thân Phận Nữ Sinh. Chương 507: Trở Về Học Viện Với Thân Phận Nữ Sinh.

Chẳng phải cô ấy chỉ nên chơi game và tiếp tục trải qua cuộc sống ca ướp muối hay sao!

Sao đột nhiên lại cố gắng học hành, như vậy đi ngược lại với kế hoạch của cô rồi!

Cô ngồi bên cạnh Hạ Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch, sao anh lại học bài thế.”

"Em đã để anh nghỉ ngơi mà, hẳn là anh nên nghỉ trưa để dưỡng sức cho tối nay chứ.”

"Hoặc là nhàn rỗi một chút, chơi game cũng được, như vậy thì có thể rèn luyện tốc độ tay nữa.”

"Hay là lướt video cũng được, cũng có thể rèn luyện sức chịu đựng cho đầu ngón tay.”

"Hơn nữa Tiểu Bạch à, em còn mua cho anh rất nhiều kẹp que, ăn ngon lắm đó.”

Hạ Tiểu Bạch cũng rất cảm động khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Thu Hi.

"Cảm ơn Thu Hi đã quan tâm, nhưng anh phải cố gắng học tập, sao này mới có thể đủ tư cách giúp được Thu Hi.”

Sở Thu Hi vội vàng nói: "Không cần đâu, thật ra em cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi.”

"Mỗi ngày sau khi đi làm về đến nhà có thể nhìn thấy vợ Tiểu Bạch đã đủ làm em cảm thấy nhẹ cả người rồi.”

Hạ Tiểu Bạch lắc lắc đầu, cũng có chút đau lòng nhìn Sở Thu Hi.

"Yên tâm, anh sẽ cố gắng học tập."

"Sao này anh sẽ nuôi vợ Thu Hi!”

Mặc dù hiện tại cô là con gái nhưng cũng đã từng là con trai, cũng không muốn để cho một cô gái nuôi mình.

Dù cơm của phú bà rất ngon nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy Sở Thu Hi xinh đẹp động lòng người phải vất vả làm việc để nuôi mình làm cho Hạ Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Trước kia làm cá ướp muối là do cô chẳng có gì trong tay, nhưng bây giờ đã có cơ duyên với nhà họ Hạ, nếu như có thể gây dựng được sự nghiệp của mình thì không chừng có thể để Thu Hi ở nhà nuôi.

Như thế thì không cần sợ cô ấy bị người khác cướp mất nữa.

Gương mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi đầy cưng chiều.

"Vợ Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch xin thề, từ hôm nay trở đi sẽ quyết chí tự cường! !"

(Tiểu Bạch tri thức, thật ra cô đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng đến ngày thứ hai đã quên sạch.)

"Sau này nhất định sẽ làm một cái cố gắng kiếm tiền nuôi vợ!"

Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ kiên định của tiểu tiên nữ tuyệt mỹ trước mặt, cô có chút luống cuống.

Sao Tiểu Bạch của cô lại trở nên quyết chí tự cường sau khi trở về từ Yên Kinh thế này!

Giống như đã thay đổi hoàn toàn.

Không chơi game, không lướt video, ngược lại còn cố gắng học tập, còn nói muốn nuôi mình.

Chuyện này hoang đường hệt như mặt trời mọc từ phía tây.

Sở Thu Hi đặt tay lên trán mình, rồi lại đặt lên trán Hạ Tiểu Bạch.

Nhiệt độ bình thường, cũng không phải bị bệnh mà!

"Tiểu Bạch, có phải anh cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Hay là để em đưa anh đến bệnh viện chụp X-quang não nhé!”

Hạ Tiểu Bạch... ... . . Cô bó tay rồi.

Chẳng lẽ trong mắt Sở Thu Hi mình chỉ là một phế nhân hết ăn rồi lại nằm sao?

Đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Sở Thu Hi.

“Thu Hi, anh nghiêm túc, anh có thể nuôi em !”

Sở Thu Hi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, dù rất cảm động nhưng cô không thể nào vui mừng nổi.

Môi đỏ thở dài, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi Tiểu Bạch, hình như cha em đã biết anh và em đang yêu nhau.”

Hạ Tiểu Bạch kinh ngạc, suýt chút nữa buột miệng nói ra.

"Lẽ nào cha vợ đã biết chúng ta nói chuyện yêu đương!”

"Vậy ... . Vậy anh nên làm gì?"

Sở Thu Hi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch, cũng là không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Cô nắm lấy bàn tay ngọc trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch chậm rãi nói.

"Tiểu Bạch, em thấy dáng vẻ này của anh hình như là rất sợ cha em vậy?"

"Yên tâm, ông ấy là người tốt, đối với em rất dịu dàng."

"Khi còn bé, em thường xuyên ngồi ở trên cổ ông ấy, nắm lấy tóc ông ấy khi đi ra ngoài chơi."

"Phàm là ai bắt nạt em, đều sẽ bị ông ấy dạy dỗ một trận."

Hạ Tiểu Bạch mặc dù chưa gặp qua nhạc phụ đại nhân của mình.

Nhưng mình thân là con gái, đem con gái bảo bối của hắn giao cho ...

Nhạc phụ đại nhân chắc sẽ rất tức giận?

Huống chi lần trước Thu Hi còn nói.

Cha cô là người xuất thân từ xã hội, từng là võ sĩ giành huy chương vàng.

Cô yếu ớt mà hỏi: "Như vậy Nhạc phụ đại nhân chuẩn bị làm thế nào?"

Sở Thu Hi nhún vai một cái: "Yên tâm đi, ông ấy còn chưa biết em yêu đương với ai, chỉ sợ cái tên Tiêu Tiêu nói lỡ miệng thôi."

"Bất quá em đã giáo dục nó rồi."

"Nếu như chưa có sự đồng ý của bổn tiểu thư mà dám nói cho cha biết, hắn cũng đừng có nhận người chị này nữa."

Hạ Tiểu Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, dùng bàn tay ngọc lau mồ hôi trên trán.

Cô còn chưa sẵn sàng để gặp mặt Nhạc phụ đại nhân.

Sở Thu Hi tiếp tục nói: "Nhưng mà em cũng chuẩn bị để anh đến gặp mặt cha em, như thế nào?"

Hạ Tiểu Bạch còn có thể thế nào, cha vợ nhất định là phải gặp rồi.

"Như vậy chúng ta lúc nào thì gặp mặt, để anh chuẩn bị một món quà lớn cho cha vợ."

Sở Thu Hi đem Hạ Tiểu Bạch kéo vào trong lòng, khuôn mặt trắng như tuyết cọ vào mặt cô.

"Cái này nha, vẫn chưa quyết định, nhưng mà chắc cũng sắp đến thôi."

Chóp mũi tinh xảo của cô sát vào cổ Hạ Tiểu Bạch ngửi một cái.

"Vẫn còn sót lại mùi bơ, tối hôm qua vẫn chưa có thưởng thức sạch sẽ."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment