Cô chính là tình nhân trong mộng của nam sinh, là thần tượng của nữ sinh.
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, đôi chân dài mang đôi giày cao gót.
Điều tiếc nuối duy nhất là chưa từng nhìn thấy Triệu Phỉ Phỉ mang tất đen.
Triệu Trình từ bỏ ảo tưởng về Bạch tiên tử, dù sao thì chuyện đó có lâu rồi, bây giờ là cô Phỉ Phỉ.
"Không biết hôm nay cô Phỉ Phỉ mặc đồ gì nhỉ.'
"Nếu như là váy liền áo bó eo thì tốt rồi, phối với tất đẹp càng tốt."
Đào Na Na lườm tên đó một cái:
"Suy nghĩ bẩn thỉu..."
"Sao chị Phỉ Phỉ có thể mặc thể loại đồ như thế được...Có mặc thì cũng là khi tan tầm..."
Chu Thanh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Đào Na Na, hỏi:
"Sao cậu biết khi tan tầm cô Phỉ Phỉ sẽ mặc đồ gì."
"Tuy là bình thường cô trang điểm và ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn rất bảo thủ trong phương diện ăn mặc."
Gương mặt xinh đẹp của Đào Na Na đỏ bừng, hôm qua bạn thân của cô dẫn cô tới một câu lạc bộ tư nhân mà chỉ con gái mới có thể đi vào.
Những người bên trong đó đều là đại mỹ nhân.
Điều làm cho cô kinh ngạc chính là cô gặp Triệu Phỉ Phỉ ở đó, lúc đó Triệu Phỉ Phỉ ăn mặc vô cùng gợi cảm.
Lúc đó, Đào Na Na còn tưởng là mình nhận nhầm người, cho tới khi bạn thân của cô nói Triệu Phỉ Phỉ là bà chủ câu lạc bộ đó cô mới chắc chắn.
Khi biết việc đó, Đào Na Na ngạc nhiên há hốc mồm, còn Triệu Phỉ Phỉ thì lại không quá kinh ngạc khi nhìn thấy cô, cô ấy còn mời cô làm hội viên.
Hai người còn nhảy mấy bài.
Đào Na Na nhớ lại cảnh tượng mình ôm lấy vòng eo thon gọn, chạm vào da thịt trắng như tuyết của Triệu Phỉ Phỉ vào ngày hôm qua, cảm giác phải nói là nhuyễn ngọc ôn hương.
Hiện tại cô vẫn còn vô cùng phấn khích, Đào Na Na theo bản năng kẹp chân lại.
Trong lúc mọi người đang bàn tán, thì Triệu Phỉ Phỉ đã dẫn Hạ Tiểu Bạch đi vào lớp.
Trong nháy mắt, Triệu Phỉ Phỉ đã đổi từ dáng vẻ chị gái sang dáng vẻ nghiêm túc.
Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của cô quét một vòng quanh lớp, sau đó mới giới thiệu Hạ Tiểu Bạch:
"Mọi người im lặng, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới tới, một đại mỹ nhân."
Triệu Trình bóp chặt tay Lý Lương.
"Lão đại! Lão đại! Mấy người nhìn đi! Là tiên tử váy trắng đó."
"Trời ạ, thì ra cô ấy học lớp chúng ta, sau này chúng ta có thể đi trêu chọc tiên tử mỗi ngày rồi."
Các nam sinh gào lên, biến thân thành những chú Husky.
Các nữ sinh trong lớp cũng ngước lên nhìn cô gái váy trắng tràn ngập tiên khí trên bục giảng.
"Wow, cậu ấy đẹp quá, muốn dựa vào người cậu ấy."
Một cô gái dùng tay bắt lấy Đào Na Na, cười nói.
Đào Na NA đã hoàn toàn bị mỹ nhan thịnh thế của đối phương mê hoặc.
Triệu Phỉ Phỉ thấy mọi người như thế thì vô cùng bất đắc dĩ, dù sao thì cô bé Hạ Hiểu Bạch này cũng quá xinh đẹp. Ngay cả cô cũng không kiềm chế được.
Triệu Phỉ Phỉ giơ tay lên:
"Mong mọi người im lặng."
"Chúng ta để cho tiên tử váy trắng tự giới thiệu bản thân một chút được không."
Cô nhìn Hạ Tiểu Bạch, cười nói:
"Em giới thiệu sơ qua về bản thân mình đi."
Đôi mắt thanh tịnh như băng của Hạ Tiểu Bạch nhìn một lượt những gương mặt không thể quen thuộc hơn ở phía dưới. Dù sao thì mọi người cũng đã quen biết nhau gần bốn năm rồi.
Cô nhìn mấy người bạn chung ký túc xá lúc trước của mình.
Mắt của mấy tên đó đều sáng lấp lánh, trông y hệt bộ dạng của Trư Bát Giới khi chưa từng gặp con gái.
Thậm chí, cô còn phát hiện có người nắm tay giày vò dưới mặt bàn.
Gương mặt của Hạ Tiểu Bạch lập tức đen lại, cô đã bị bọn họ xem thành đối tượng dùng để tự sướng.
Anh suýt không nhịn được mà nhảy lên cho tên Triệu Trình đáng chết kia một đạp.
Điều càng làm cho Hạ Tiểu Bạch cạn lời hơn đó chính là có mấy cô gái cũng làm hành động như thế.
Nè nè mấy cô là con gái đó, e dè một chút có được không hả...
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể nở một nụ cười ngọt ngào, xem như không phát hiện gì cả.
Khi cô xoay người chuẩn bị viết tên mình lên bảng, mắt cô vô tình nhìn thấy sắc mặt của Triệu Phỉ Phỉ...Sao mặt của cô ấy hồng thế, đôi thân thon dài còn kẹp lại, đôi mắt có hơi long lanh ánh nước.
...
Hạ Tiểu Bạch bó tay, đôi tay ngọc cầm phấn, viết tên mình lên bảng [Hạ Hiểu Bạch]
Chữ viết xinh đẹp tinh tế, chữ như người đều vô cùng đẹp.
Viết xong, cô quay đầu nhìn xuống bên dưới, khẽ cười nói:
"Tớ tên là Hạ Hiểu Bạch tới từ Yến Kinh, mong mọi người giúp đỡ."
Giọng nói của thiếu nữ như không cốc u lan, nhẹ nhàng kỳ ảo êm tai.
"Wow, mỹ nhân Yến Kinh.'
"Hạ Hiểu Bạch? Tên nghe quen thật đó."
"Đúng đó, trong lớp chúng ta không phải có một tiểu bạch kiểm tên Hạ Tiểu Bạch hay sao?"
Triệu Trình vốn đã ngồi ổn định trên ghế, sau khi nghe tiểu tiên nữ tên là Hạ Hiểu Bạch, thì anh ta lại ngạc nhiên đứng lên.
"Tên của cậu ấy giống Tiểu Bạch."
Chu Thanh biết Hạ Tiểu Bạch là con gái.
Anh ta quan sát nhất cử nhất động của cô gái vô cùng tiên khí trên bục giảng.
Vẻ ngoài đúng là có hơi tương tự, nhưng mà khí chất của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
------
Dịch: MBMH Translate